Tiêu Lâm ngỡ ngàng trước câu khẳng định chắc nịch của Tuấn Khiêm, cậu ta không tin. Bởi vì trước đây, ngoài mẹ và giáo viên thì Tuấn Khiêm chẳng tiếp xúc với người con gái nào cả. Cậu tưởng anh sẽ là lão phật gia không để tâm vào sắc dục ấy vậy mà hôm nay lại thông báo kết hôn khiến hắn chẳng thể nào không há hốc mồm cho được.
Lặng nhìn hắn há hốc mồm mà anh chẳng nhịn được cười một cái:
"Này, cậu mà không đóng miệng lại thì sớm muộn hàm của cậu sẽ trật đấy."
"Cậu nói xem, làm sao tôi có thể không há hốc mồm được cơ chứ, tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ kết hôn, không gần nữ sắc. Nói đi, cô gái đó là ai, hai người quen nhau từ khi nào, sao lại giấu tôi. Ay da tức chết mất thôi."
Tiêu Lâm vò đầu bứt tai, trông rất khó chịu. Do anh và hắn đã là bạn rất thân, cũng có thể xem là anh em trong nhà ấy thế mà anh lại không cho mình biết là anh đã có bạn gái từ lâu. Một vạn câu hỏi vì sao trong đầu khiến hắn chẳng thể nào bình tĩnh được.
Cuối cùng, sau một hồi lâu tiêu hóa cả đống thông tin, Khiêm mới kể anh nghe toàn bộ mọi chuyện. Khi đã hiểu được tình hình, trong đầu Tiêu Lâm chỉ có một câu hỏi:
"Cô ấy có biết hoàn cảnh nhà cậu không?"
Nhắc mới nhớ, hình như Tiểu Tinh chỉ biết họ tên và sự hối thúc kết hôn của chú mình, chứ chẳng biết gì về bố mẹ cũng như anh em trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-vi-mon-an/2751593/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.