Tuấn Khiêm cúi gằm mặt, chờ đợi sự hồi âm từ cô. Trầm ngâm khoảng một lúc lại có thể khiến cho cuộc hôn nhân này không thành, anh xoay người định bỏ đi thì cô níu lấy tay anh nói:
"Anh định đi đâu thế? Không kết hôn nữa à?"
Anh bất ngờ xoay đầu thấy cô nở một nụ cười thật tươi, cất tiếng nhẹ nhàng nói:
"Tôi không chê anh đâu, cha tôi cũng... cũng đã mất rồi, mẹ tôi cũng chẳng quan tâm gì đến tôi. Cứ coi như hai người bất hạnh gặp nhau đi. Mau vào thôi."
Anh ngẩng người một hồi lâu mới phản ứng lại, đáp lại sự tin tưởng của cô bằng một nụ cười nhẹ
"Được rồi, vào thôi!"
Đây là lần đầu tiên anh cười sau năm năm kể từ ngày gia đình mình tan nát. Cũng phải thôi, ai có thể vượt qua nỗi đau ấy, chỉ trong một ngày, cha của anh bị hại chết, mẹ thì quá u sầu mà chạy vào rừng đến giờ vẫn chưa có tung tích.
Tồi tệ hơn nữa, đó cũng chính là ngày sinh nhật của anh. Tưởng chừng họ sẽ có một chuyến cắm trại thật vui vẻ cũng như đánh dấu một kỷ niệm khó quên trong đời. Đúng là kỉ niệm khó quên thật, nhưng lại khó quên theo nghĩa khác, đến bây giờ nó vẫn là một vết thương khắc sâu trong tâm lý của anh.
Khi gặp cô, hy vọng sau này Tinh Tinh sẽ là điểm tựa cho anh. Đợi khoảng chừng nửa tiếng, hai người cũng đã hoàn thành các thủ tục và cầm trên tay tờ hôn thú.
Tinh Tinh thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-vi-mon-an/2751589/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.