Bỏ lỡ...lại một lần nữa bỏ lỡ
Chắc có lẽ, hình ảnh ấy chỉ là ảo ảnh do anh đã quá nhớ thương người mẹ thất lạc của mình.
Dù sao đi nữa, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng rồi, sau này, sẽ không gặp lại nhau nữa...
Thuốc mê hết tác dụng, Tinh Tinh cũng đã tỉnh dậy, cô lê lết cái thân mệt mỏi đứng lên tìm đường thoát thân.
Tiếng cọt kẹt của cánh cửa nặng nề mở ra, Tinh Tinh như đã tìm thấy được ánh sáng, đôi mắt sáng dần lên, đồng thời thều thào cất tiếng.
" Nước...cho tôi xin một chút nước"
" Cuối cùng tôi cũng đã đợi được đến cái ngày mà chị phải quỳ xuống van xin tôi"
Bạch Kha bước vào, trên mặt toàn vẻ thách thức.
" Nhớ lại xem, mấy ngày trước ai đã nhốt tôi vào cái kho cũ? Hại tôi thê thảm ra sao. Hôm nay, chắc chắn cô sẽ phải chết. PHẢI CHẾT DƯỚI TAY TÔI"
Hắn cầm dao lên, định đâm một cái thật mạnh, thật mạnh vào người cô nhưng đã bị bắt lại
" Dừng lại đi, mày đang định làm cái gì vậy hả?"
Bạch Phu nhân bước vào, đưa nước cho Tinh Tinh
" Ít ra nó còn chút giá trị. Giai Tinh, nếu con ngoan ngoãn chịu kết hôn với nhà bên kia, mẹ sẽ cho con nước. Con thấy sao?"
" Không...không bà biến đi, chồng tôi sớm muộn cũng sẽ đến đây cứu tôi thôi"
" Chồng à? Con đang mơ tưởng quá rồi đấy. Đêm qua, nó có nhắn tin cho mày, tao đã dùng điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-vi-mon-an/2751556/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.