Đợi tôi mặc quần áo tử tế xuống lầu, ba mẹ anh đã ngồi trên ghế sô pha chờ tôi được một lúc, nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Hiểu Tuyền, cháu xuống rồi à?”
Ba mẹ anh dường như cảm thấy rất áy náy, không ngừng nói xin lỗi tôi, đối xử với tôi còn khách khách khí khí. Tôi cố gắng giải thích cho họ hiểu, thật ra chúng tôi chưa làm gì hết, hai bác không cần phải lo lắng như vậy. Nhưng ba mẹ anh tựa hồ cho rằng, dù chưa làm gì thì tội cũng không nhẹ hơn đã làm gì là bao. Khó trách tính cách của anh quy củ như vậy, thì ra là do di truyền.
Thật lâu, tôi mới nhịn không được hỏi anh ở nơi nào. Mẹ anh nói cho tôi biết, anh đang ở phòng bếp nấu cơm.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói anh có thể nấu cơm, phải chạy nhanh vào xem mới được!
Anh đưa lưng về phía cửa phòng bếp, gõ nhẹ vào bả vai của anh, anh vừa quay đầu lại đã được tôi tặng cho một nụ cười gian trá.
"Khuôn mặt vừa rồi của anh mới buồn cười làm sao. Đúng là một chàng trai ngây thơ vô tội!" Giơ giấy lên cho anh đọc, anh trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó không thèm để ý tới tôi.
"Ở trước mặt ba mẹ, hóa ra anh ngoan ngoãn thế này cơ mà? Đâu có giống bộ dáng lúc răn dạy em? Hứ!" Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục giơ giấy lên cho anh đọc, không quên tặng kèm theo một động tác cười ‘ha ha ha’ thật khoa trương.
Anh vẫn không thèm để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-trang-giay/1211560/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.