Chương trước
Chương sau
Tuấn Thần vừa đẩy cửa bước vào thì thấy cô đang nằm trên giường bệnh ,vẻ mặt thì cũng hồng hào hơn lúc chiều rồi.

"" Cô tỉnh rồi thì ăn cháo đi "_ anh cầm túi đồ đem lại đặt lên bàn rồi kéo một chiếc ghé lại ngồi xuống đối bên cạnh.

" Chủ tịch ,tôi cám ơn anh .Tối nay tôi ở đây một mình là được rồi hay anh về trước đi """

"" Hôm nay tôi ở lại với cô còn bây giờ thì ăn cháo trước đã .Hiện giờ cô đang bệnh đấy ngồi yên đi """

"" Vâng ""

Tuấn Thần lấy cháo ra rỗi đút cho cô ăn từng muỗng một cho đến khi hết thì mới dừng lại hành động này của anh ấy làm cho cô có chút rung động nữa rồi,và đây cũng là lần đầu tiên mà anh ấy làm như thế ..

"" Ăn xong rồi thì uống thuốc đi ""_ anh đưa mấy viên thuốc và nước trên tay cô ,lúc này cô có chút đơ người mà nhận lấy .

"" Ừng ...ực ."" _ do thuốc tây rất đắng nên cô uống một lần hết luôn một ly nước lớn .Sau khi uống xong thì cô đặt xuống bàn rồi nằm xuống giường đắp chăn lên ...

"" Kẹo đây ..cô ngậm vào cho nó đỡ đắng đi ""_ thấy cô lâu quá nên anh đành xé vỏ ra rồi bỏ vào miệng cô luôn .Lúc bấy giờ cô cảm thấy cổ họng mình nó không còn đắng nữa mà thay vào đó là sự ngọt thanh của kẹo bạc hà tan dần trong môi lưỡi của mình ..

""" Tại sao cô bị thương mà không nói cho tôi biết """_ giọng anh có chút trách móc ..



"" Tôi ,tại tôi lúc đầu thấy nó cũng nhẹ nên cũng không muốn phiền anh ''''_ giọng cô nói rất nhỉ nhẹ cứ như là muốn khóc đến nơi vậy ..

Thấy cô hình như sợ sệt nên anh cũng không hỏi nữa liền lên tiếng an ủi :'' sao này cô có việc gì thì cứ nói với tôi """

"" Được,cảm ơn chủ tịch .Vậy tôi ngủ trước""_ vừa nói xong cô liền kéo chăn lên rồi xoay người sang hướng khác rồi nhắm hờ mắt lại . Tuấn Thần thấy cô cũng đã ngủ rồi thì anh đi lại ghế sofa ngồi rồi tắt đèn phòng.

Nằm trên ghế sofa chặt hẹp không có gối và chăn đắp làm cho anh có chút không quen mà cứ trở mình liên tục khiến cho căn phòng cứ vang âm thanh xột xoạc khắp nơi . Tuấn Thần ráng cô gắng ngủ nhưng vẫn không được nên anh đành mở mở cửa ra đi ra ngoài hành lang ngồi cho cơn buồn ngủ qua đi .

Ngồi ở không, không có chuyện gì làm nên anh định lấy thuốc hút ra làm vài điếu nhưng khi anh nhìn lên tường thì thấy biển cấm hút thuốc nên đành cất vào trong .

""" Ting...ting ..ting...một tin nhắn đến ""

Thấy có tin nhắn đến nên anh liền nhấn vào xem là hình ảnh của bà mẹ kế và một nhân viên của công ty đang cùng uống nước trong một quán nước bình dân . Cuộc trò chuyện kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ tuy là không biết nói vè vấn đề gì nhưng anh tin là không có chuyện gì tốt lành cả .Võ Liên bà được lắm dám cấu kết với người khác để chiếm lấy công ty của ba tôi đã vậy còn gian díu với người khác nữa để rồi sau khi bị đuổi ra khỏi nhà rồi bà sẽ thê thảm như thế nào .

Tuấn Thần xiết chặt điện thoại trên tay rồi nhắn cho Mã Thanh :"" cậu điều tra tất cả thông tin của hai người họ cho tôi """"

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì anh cũng đi vào phòng chợp mắt một chút .Bây giờ là 3 giờ sáng rồi nếu mà thức nữa thì sẽ kiệt sức mất .Hạ Bội An hình như tôi có chút thích thích em thì phải, ngày hôm nay khi thấy em bị thương vì tôi như vậy trái tim của tôi nó rất đau cứ như có ai cứa vào thì phải liệu đây có phải là tình yêu hay không.Khi thấy em đi cùng người khác thì tôi lại ghen như một thằng điên vậy nhưng chẳng hiểu được chính bản thân mình và cũng không dám đứng trước mặt em nói một lời nào cả .

Nếu đây là tình yêu vậy thì sau này tôi sẽ đối đãi với em thật tốt để bù đắp những tổn thương khi xưa mà em phải chịu ,xin lỗi vì trái tim của tôi ở quá khứ nó quá là sắc đá không thể cảm nhận được tấm chân tình của em .Liệu lần này tôi có thể quay đầu thích em một lần như cái cách mà năm xưa em đã từng thích tôi hay là không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.