Nhớ ra trên ga trải giường không có dấu vết gì chứng minh làm tôi có chút lo lắng, tôi xấu hổ ngẩng lên nhìn Thịnh hỏi:
– Anh… đêm qua là lần đầu tiên của em… anh có biết không?
– Sao thế em?
– Tại… em không thấy có vết gì trên ga giường ấy, em sợ… anh nghi ngờ em…
Thịnh phì cười hỏi:
– Có quan trọng không? Anh đâu có nghĩ gì.
– Không… em muốn anh tin em!
Tôi giận dỗi, hai mắt rưng rưng chực khóc. Thịnh lắc nhẹ đầu, kéo tôi sát lại thì thầm:
– Anh tin, kêu như heo chọc tiết làm sao không tin được?
Lúc này tôi mới thở phào một hơi, chẳng muốn hỏi Thịnh đã từng làm bao giờ chưa, chắc là rồi vì Thịnh có vẻ từng trải, hơn nữa quá khứ của Thịnh vốn không trong sạch. Tôi chẳng muốn nghĩ đến, chỉ đẩy Thịnh ra rồi quay về tủ trong phòng ngủ lôi ba lô tôi giấu tối qua ra tìm quần áo mặc lại.
Ăn sáng xong xuôi, tôi cùng Thịnh lên xe máy, nhưng mà không về theo hướng quê tôi mà lại đến nhà bà ngoại Thịnh. Tôi nói chuyện với bà vài câu rồi ngạc nhiên khi Thịnh đánh ô tô đen bóng từ trong sân sau ra ngoài, bước ra mở cửa để tôi vào xe. Thịnh là kẻ có điều kiện, trong tay chẳng thiếu thứ gì là sự thật. Cũng có nghĩa là… tôi vô cùng may mắn phải không? Tôi khẽ lắc đầu, quan trọng là ở tôi thôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng để không lép vế trước Thịnh, không mang tiếng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387319/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.