Buổi ra mắt bất đắc dĩ cuối cùng cũng kết thúc, Thịnh chẳng để tôi ngồi lại lâu hơn mà xin phép ra về. Tôi khẽ thở phào chào đại gia đình Thịnh rồi nhanh bước theo anh.
Nhờ bữa cơm tối nay mà tôi đã hiểu hơn về Thịnh, càng tin hơn vào tình cảm của anh dành cho tôi. Thịnh chưa từng dẫn ai về nhà cả, tôi là người đầu tiên, biết được điều này mà tôi thầm cảm thấy mình may mắn. Con béo kia không thấy ai nhắc đến, có lẽ mọi người trong nhà không muốn tôi nghĩ ngợi, tôi tin trong quá khứ nó không ít lần tìm đến Thịnh. Thịnh có tuổi thơ ở nơi ấy nên anh coi đó như ngôi nhà thân thuộc của mình, khác với phần lớn mọi người vốn dĩ chỉ coi nơi có bố mẹ mới là nhà. Thịnh tỏ ra thoải mái, ánh mắt anh nhìn tôi không che giấu si mê khiến đôi lần bị chị Hằng ngồi đối diện chúng tôi trêu chọc. Bác trai cùng anh họ Thịnh trầm tính, thái độ của họ không rõ cảm xúc nên tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ mong họ không phản đối việc chúng tôi ở bên nhau. Lúc ra về bà ngoại Thịnh còn dúi vào tay tôi một bọc hoa quả nữa, tôi ngại đỏ cả mặt mà Thịnh vô tư nhận lấy thay tôi.
Việc tôi ở cùng Thịnh đương nhiên tôi chẳng dám hé răng, may mà cũng chẳng ai hỏi. Thực sự thì… trai gái ở cùng nhau, nhất là khi lửa tình đang cháy rừng rực thế này, làm sao có thể… không xảy ra chuyện gì được?
Tôi muốn ngọn lửa ấy cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387310/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.