Tôi vốn xác định mình chỉ dám nhìn Thịnh từ xa, vậy thì việc Thịnh không coi tôi là phụ nữ có gì đáng để buồn? Nghĩ vậy mà tôi cũng dễ chịu hơn đôi chút, quyết định mặc kệ Thịnh. Thịnh bảo tôi cười xinh, vậy thì tôi sẽ cười thật nhiều cho xinh, biết đâu… mà thôi… là đàn ông rồi thì còn gì để hi vọng nữa đây? 
– Má Thảo làm sao thế? 
Tôi bỗng giật mình khi Đức hỏi, đành ngài ngại mà trả lời: 
– Em không cẩn thận bị ngã thôi ạ. 
Đức có vẻ không tin, quay sang nhìn Thịnh tỏ ý bực bội rồi nhún vai, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ thương hại. Chắc hẳn Đức nghĩ Thịnh đánh tôi. Tôi thở dài khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi tủi thân. Tôi ăn cái tát này vì Thịnh cứ đối tốt với tôi làm kẻ khác hiểu lầm mà ghen tuông, nhưng thực tế thì sao… tôi cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch chịu đòn oan mà thôi. 
Bữa cơm nặng nề trôi qua, thái độ của nhóm thợ xây đối với tôi chẳng thể sớm mà khá hơn được. Họ im lặng dọn dẹp. Hôm nay ăn xong Đức nhanh nhẹn ngồi lại rửa bát. Nhìn dáng vẻ biết chăm lo của Đức, tôi cảm thấy anh chàng này có thể là người đàn ông của gia đình. Đức vui vẻ quay lại, thấy tôi bước ra thì nhoẻn miệng cười: 
– Thảo có rảnh không, lại đây anh nhờ chút. 
Tôi mỉm cười định tiến lại, không ngờ có người đằng sau lại kéo tóc tôi, lạnh giọng lên tiếng. 
– Không rảnh. 
Chẳng biết bỗng dưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387290/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.