Khi tôi đem đồ về đến nơi, bếp ga đã được đưa đến. Lúc này Thịnh đang lắp bình ga vào bếp, thái độ khá tập trung. Quay ra thấy tôi ôm thùng carton tiến lại, Thịnh bỗng nở một nụ cười, khóe miệng cong cong vừa duyên lại vừa có nét gì đó trẻ thơ. Nụ cười trong sáng trên một khuôn mặt thiên thần! Má ơi… tim tôi lại rụng mất tiêu rồi! Tôi càng lúc càng nhận ra… tôi thích nụ cười của Thịnh, thích cực kỳ luôn. Có điều… nụ cười trên khuôn mặt khinh khỉnh kia rất rất hiếm khi được Thịnh trưng ra, thế nên tôi vẫn còn an toàn lắm.
Tôi lập tức quay đi, không muốn Thịnh thấy bản thân mình đã bị nụ cười của Thịnh hạ gục. Thịnh biết tôi thích thì có để làm gì đâu, nếu biết tiếng tim tôi đập lúc này, biết tôi hồi hộp trước Thịnh thế này, chắc chắn Thịnh lại cười khẩy tôi thôi. Một đứa như tôi, vừa xấu lại vừa nghèo, như Thịnh nói là còn kiêu, thì ai mà thèm yêu chứ hic hic. Tôi có kiêu lúc nào với Thịnh không? Chắc chắn là không luôn, với ai chứ với Thịnh chắc chắn là không, nhưng mà có thế nào thì… tôi kiêu hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh ta hết.
Tôi hơi buồn một chút, đặt thùng carton còn băng dính xuống trước mặt Thịnh nói:
– Tôi mua tạm đủ đồ rồi, trong này là bộ nồi chảo với thau nhựa, còn bát đĩa linh tinh tôi treo ở xe.
– OK.
Thịnh nhướng mày, tay lau sạch dầu đen bám bẩn, ném giấy lau vào thùng xốp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387279/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.