Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn không ngờ Tiêu Dã lại có thể vô tình đến vậy. Hi vọng duy nhất của Châu Mạn Đình cũng tan thành mây khói, cô ấy thất vọng khóe mắt đã đỏ hoe.
Triệu Đoan Mẫn cũng không ngờ Tiêu Dã sống trong tòa biệt thự giàu có như vậy lại không có chút lòng thương nào đối với người chị gái ruột nghèo khó của mình, cô lên tiếng thay Châu Mạn Đình:
- Chú Tiêu, chú không thể vô tình như vậy được, cho dù chú không có tình cảm thân thiết với người chị gái ruột thì chú cũng không thể nói những lời như vậy. Về tình, cháu sẽ không nói đến nhưng về lý, số tài sản ông cụ để lại, chị gái chú có quyền lợi được thừa hưởng ngang bằng với chú. Năm xưa ông cụ từ Tiêu Ngọc cũng chỉ là nói miệng, pháp luật bây giờ nếu chú muốn thừa hưởng tất cả số tài sản của ông cụ để lại thì phải có chữ ký của các thành viên trong gia đình mới xem như hợp pháp. Cháu nghĩ chắc chú cũng biết điều này nhỉ?
Khá lắm, cô bé này đúng là miệng lưỡi rất sắc bén. Tiêu Dã cũng không phủ nhận lời cô bé này nói rất có lý. Nhưng như vậy thì đã sao? Ông ta ở đây có tiền có thể sai khiến được tất cả nhưng nếu bỏ tiền ra như vậy chi bằng bố thí cho mấy người này còn hơn. Ông ta cũng không muốn mang danh là kẻ bạc tình bạc nghĩa.
- Cháu nói rất đúng, cô bé, nhưng cháu nghĩ các cháu có thể chống lại ta sao? Nếu ta không muốn giúp đỡ thì các cháu cũng không làm gì được ta. Ở đây ta chính là pháp luật.Nhưng ta cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa, ta cũng không thiếu chút tiền này, ở đây ta có một tấm thẻ, coi như ta cũng làm tròn trách nhiệm của một người em trai với Tiêu Ngọc. Các cháu cầm lấy rồi rời khỏi đây đi, không cần trả lại. Về sau cũng đừng đến đây nữa.
Nói rồi Tiêu Dã quăng tấm thẻ lên mặt bàn, sau đó ông ta quay vào thư phòng, nhưng Châu Mạn Đình còn chưa có cầm lấy thì Tiêu Như Lan đứng gần đó đã nhanh tay giật lấy.
Dựa vào đâu mà ba cô ta phải mất tiền cho đám người chị họ này, trong khi cô ta một tháng tiêu tiền vẫn còn bị quản thúc. Hai người con gái nhà quê này xinh đẹp thật đấy. Nếu vấy bẩn chúng không biết sẽ thế nào nhỉ?
Tiêu Như Lan có một tật xấu đó là nhìn thấy ai xinh hơn cô ta, cô ta đều không vừa mắt.
- Chị họ, tối nay em có tổ chức tiệc sinh nhật tại quán bar Dạ Mị, dù gì chúng ta cũng có quan hệ họ hàng, tối nay hai người đến đó chung vui với em đi, ngày mai rồi hãy trở về, tấm thẻ này em tạm thời giữ hộ chị, tối nay em sẽ đưa lại nó cho chị.
Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn đều hiểu bữa tiệc tối nay có lẽ là hồng môn yến của Tiêu Như Lan dành cho các cô. Nhưng đây là hi vọng duy nhất, cho dù là đầm rồng hang hổ thì các cô cũng đi.
- Được, tối nay chúng tôi nhất định sẽ đến nhưng cô Tiêu đã nói thì nên giữ lời, nếu tối nay cô không giao thẻ ra cho chúng tôi, tôi sẽ tung đoạn ghi âm này lên mạng, tôi nghĩ tiểu thư Tiêu đây cũng không muốn bị người ta nói cô là kẻ nuốt lời nói một đằng làm một nẻo đâu nhỉ.
Triệu Đoan Mẫn vừa nói vừa lắc chiếc điện thoại trong tay. Tiêu Như Lan mặt mày liền biến sắc, cô ta định giật lấy điện thoại của Triệu Đoan Mẫn nhưng cô đã nhanh tay đút nó vào túi.
- Tôi vừa gửi đoạn ghi âm này cho một người bạn ở nhà rồi, cô có lấy được cũng vô dụng thôi. Hẹn gặp lại tối nay.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình rời khỏi Tiêu gia trong ánh mắt oán hận của Tiêu Như Lan.
Hừ, các cô cứ chờ xem tối nay tôi sẽ cho người chơi chết các cô.
Buổi tối, tại quán bar Dạ Mị, người yêu của Tiêu Như Lan đã bao trọn quán bar này, ở đây chỉ có cô ta và những người bạn cô ta mời đến mà thôi.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình cũng đến, nhìn đám người có cả nam lẫn nữ đang nhảy múa thác loạn này Triệu Đoan Mẫn thầm nghĩ thật muốn quăng cho chúng một quả bom hơi quá.
Tiêu Như Lan mặc một chiếc váy ngắn bó sát người khoe trọn ba vòng, cô ta đứng trên sân khấu cầm mic nói:
- Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây tham dự sinh nhật của mình, hôm nay mọi người cứ cháy hết mình nhé. Các bạn biết không? Người tổ chức buổi sinh nhật này cho mình chính là bạn trai của mình đó. Để mình giới thiệu anh ấy cho mọi người nhé.
Mọi người phía dưới hú hét, huýt sáo hâm mộ. Người yêu của Tiêu Như Lan đúng là rất chịu chơi còn bao trọn quán bar số một thủ đô này.
Tiêu Như Lan mỉm cười cô nói vào micro:
- Honey, anh mau ra đây đi.
Sau lời nói của Tiêu Như Lan, một người đàn ông có dáng vẻ rất đẹp trai thành thục, khí chất trầm ổn, anh bước ra, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực cùng một hộp quà trên tay. Người này không ai khác chính là Lâm Quân Phong.
Giây phút nhìn thấy anh bước ra sau lời gọi của Tiêu Như Lan, Triệu Đoan Mẫn chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh giống như sụp đổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]