Chương trước
Chương sau
Nghe Lâm Quân Phong cổ vũ cho Triệu Đoan Mẫn, Lục Hi Duyệt tức điên, cô ta mím môi, có một xúc động muốn đạp ngã Triệu Đoan Mẫn dưới chân, cô ta đưa tay ra làm động tác mời:

- Cô Triệu, mời cô.

A, hoa đào thúi này có vẻ như đã không nhịn được rồi, hôm nay cô cũng muốn đánh cho đóa hoa đào này từ trên cây rơi bẹt xuống đất. Giúp ông anh chồng cô cắt duyên đào hoa mới được.

Các binh sĩ đều tản ra thành vòng tròn, ai cũng háo hức xem hai cô gái đấu võ với nhau.

Lục Hi Duyệt đứng giữa sân dáng vẻ thong dong, cô ta mỉm cười khinh thường nhìn Triệu Đoan Mẫn. Triệu Đoan Mẫn cũng bình tĩnh nhìn Lục Hi Duyệt, đánh thì đánh đi, nào tới đây.

Giống như có người hô hiệu lệnh, hai cô gái lao vào đánh nhau cùng một lúc. Những chiêu thức vô cùng đẹp mắt. Lục Hi Duyệt ra chiêu nào Triệu Đoan Mẫn cũng hóa giải nó, cô ta nhấc chân muốn đá vào bả vai cô, cô liền nghiêng người né tránh, cô còn chưa thèm phản công, từng chiêu, từng chiêu của Lục Hi Duyệt đều chưa có gì uy hiếp được Triệu Đoan Mẫn.

Lục Hi Duyệt lúc đầu còn tỏ ra bình tĩnh nhưng cô ta càng đánh càng hoảng, cô ta đã ra nhiều chiêu như thế rồi nhưng chưa từng đả thương được Triệu Đoan Mẫn, nhìn bề ngoài thì hai người đánh ngang tài ngang sức nhưng chỉ có cô ta là người trong cuộc mới hiểu, Triệu Đoan Mẫn này không coi cô ta là đối thủ, không dùng hết sức lực mà giống như đánh vui vậy.

Lục Hi Duyệt cuối cùng quyết định ra sát chiêu, mỗi chiêu thức của cô ta ra đều là muốn lấy mạng của Triệu Đoan Mẫn. Lâm Quân Phong nhìn cách đánh của Lục Hi Duyệt, anh không vui nhíu mày lại.

Triệu Đoan Mẫn thấy Lục Hi Duyệt thay đổi chiêu thức lúc này cô mới phản đòn. Nếu như cô ta đã có ý muốn giết cô, cô không cần phải nương tay với loại người này.

Triệu Đoan Mẫn tóm lấy tay của Lục Hi Duyệt bẻ quặt lại, chân cô cũng gạt chân Lục Hi Duyệt một cái khiến cô ta ngã nằm ra đất. Lục Hi Duyệt lăn một vòng trên sân rồi bật người dậy,quần áo cũng đã dính đầy bụi đất trông có hơi chật vật.

Cô ta bị mất hình tượng trước mặt bao nhiêu đàn ông, nhất là Lâm Quân Phong ở đây. Lục Hi Duyệt nhất thời vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ta lùi lại lấy đà đạp chân xuống đất rồi nhảy lên muốn đấm vào mũi của Triệu Đoan Mẫn để trả đũa. Triệu Đoan Mẫn ngửa đầu ra sau tránh một cú đấm này, cô giơ chân lên đá vào cằm Lục Hi Duyệt, động tác ngửa người đá chân này Triệu Đoan Mẫn làm vô cùng đẹp mắt. Lục Hi Duyệt bị đau,ngã ngửa ra sau rồi ngồi bệt xuống đất nhất thời không đứng dậy nổi.

- Cô Lục, thất lễ rồi. Cô không sao chứ?

Triệu Đoan Mẫn làm bộ đưa tay ra muốn kéo Lục Hi Duyệt dậy nhưng Lục Hi Duyệt lại nghiến răng nhìn Triệu Đoan Mẫn với ánh mắt u oán. Cô ta thật sự bị mất mặt với các binh sĩ ở đây, dù gì cô ta cũng ở trong quân đội, là trung úy trong tay cũng chỉ huy ít nhất trăm người binh sĩ. Thế mà lại thua một con nhóc ngoài nghành chỉ mới mười mấy tuổi.

Lục Hi Duyệt không đưa tay ra mà tự mình đứng dậy. Cố nén cơn đau và tỏ ra bình tĩnh:.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

- Tôi không sao. Không ngờ cô Triệu đây lại giỏi võ như vậy, đúng là khiến tôi kinh ngạc đấy.

- À, chỉ là vài món võ lòe trẻ con thôi mà, cảm ơn cô đã nhường tôi nhé.

Triệu Đoan Mẫn rụt tay lại rồi trả lời khiến Lục Hi Duyệt tức đến hộc máu. Binh sĩ ở đây cũng nhìn Triệu Đoan Mẫn bằng con mắt hâm mộ. Không ai nghĩ rằng trung úy Lục lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.

Lâm Quân Phong cũng đoán được kết quả này nên anh mới để cho Triệu Đoan Mẫn đánh nhau với Lục Hi Duyệt, nếu người nào đó thực lực trên Triệu Đoan Mẫn anh sẽ không đời nào để chuyện này xảy ra.

Lâm Quân Phong đưa Triệu Đoan Mẫn về nhà, tuần trước anh đã triệt phá thành công một băng nhóm tội phạm nên được nghỉ một thời gian, anh sẽ tranh thủ cơ hội này ở bên Triệu Đoan Mẫn.

Về đến nhà, Lâm Quân Hạo nhìn thấy Triệu Đoan Mẫn về cùng Lâm Quân Phong thì có hơi tái mặt. Cô vợ hờ này sao lại về cùng anh cả thế này? Chẳng lẽ anh cả đã biết chuyện anh ta đuổi Triệu Đoan Mẫn ra khỏi nhà rồi ư?

- Quân Hạo, thu dọn hành lý của em đi, người của anh đã đứng ngoài cửa rồi, em nên vào quân đội rèn luyện một thời gian đi.

Lâm Quân Phong lạnh nhạt nói, anh không thể nuông chiều Lâm Quân Hạo mãi được, em trai anh cần phải trưởng thành.

Lâm Quân Hạo nghe Lâm Quân Phong nói liền nhảy dựng lên.

- Anh cả, em không muốn vào quân ngũ, em chỉ là giận quá mất khôn thôi, em …

Lâm Quân Phong cứng rắn ngắt lời em trai mình.

- Anh đã nói với em rồi, anh không muốn nghe thấy em sỉ nhục Mẫn Mẫn nữa, em còn đánh cô ấy, lần này em đã đi quá giới hạn rồi đó.

Lâm Quân Hạo không biết mình đã động vào giới hạn của Lâm Quân Phong rồi, mà giới hạn đó chính là vợ của anh ta,cũng chính là em dâu của anh trai anh ta.

- Anh, thế còn chuyện công ty, ba mẹ không có nhà, em phải thay ba mẹ quản lý.

- Chuyện công ty anh sẽ thay em giải quyết, thời gian này anh được nghỉ, em cứ yên tâm vào quân ngũ đi.

Lâm Quân Hạo còn muốn phản bác nhưng binh lính đi sau Lâm Quân Phong đã bước lên phía trước giữ chặt lấy vai anh ta, cuối cùng Lâm Quân Hạo cứ thế bị mang đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.