Sáng sớm hôm sau, những ánh nắng mang màu của hạnh phúc đang chiếu sáng vào một căn phòng nhỏ với đôi bạn trẻ vẫn còn say giấc nồng
Phó Phàm Duy nhướn mày tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng xoay người lại để che đi ánh sáng đanh chiếu vào cô. Hứa Tịnh Khanh được anh che đi ánh sáng liền tiếp tục vùi đầu vào ngực anh mà ngủ tiếp
Nhìn hành động như mèo con đang làm nũng của cô khiến anh không thể không cười, khóe môi của Phó Phàm Duy nhếch lên thành một nụ cười hoàn hảo.
- Khanh Khanh, em mau dậy đi sáng rồi _ Phó Phàm Duy khẽ lay người cô dậy
- Ưm.... Lôi Dương, cậu im lặng một chút! _ Hứa Tịnh Khanh mơ màng nói mớ
Nghe thấy hai từ "Lôi Dương" được phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, máu ghen trong người anh lập tức bùng nổ. Khuôn mặt đen kịt lại xoay người nằm đè lên cô ra sức hôn
- Ưm... Ư _ Hứa Tịnh Khanh vùng vẫy
- Hứa Tịnh Khanh, em xem tôi là ai? _ Phó Phàm Duy lạnh nhạt nói
- Anh là.... Là... Phó Phàm Duy? _ Hứa Tịnh Khanh nửa tỉnh nửa mơ màng nhìn anh
- Đúng! Tôi là Phó Phàm Duy... _ Anh nhẹ giọng lại
- Ừ _ Hứa Tịnh Khanh ừ nhẹ rồi ngủ tiếp
Phó Phàm Duy hiển nhiên là sẽ không cho cô ngủ rồi, mới sáng ra cô đã khiến anh ghen thì nhất định Phó Phàm Duy sẽ không tha cho cô
Bàn tay to lớn của anh trượt dài trên mái tóc của cô, rồi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-them-lan-nua/2928908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.