Rời khỏi nghĩa trang, Tô Mạn Mạn khẽ nhìn Tề Thiên bên cạnh, ánh mắt có chút ngại ngùng, dường như muốn nói cái gì đó lại thôi.
“Cô định đi đâu vậy?” Trầm tư hồi lâu, Tề Thiên khẽ nhìn Tô Mạn Mạn hỏi.
Tô Mạn Mạn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại bắt chuyện với cô, trong lòng có chút ấm áp, “Tôi định về trung tâm thành phố A, sáng mai tôi phải về Thành Đô rồi.”
Nghe cô nói vậy, Tề Thiên suy tư một lúc, quyết định tiện đường chở cô một đoạn, dẫu sao Tô Mạn Mạn cũng là bạn thân của Vũ Thư Lam.
“Giờ này muốn bắt xe có chút khó, lên xe đi tôi chở cô.” Tề Thiên thấp giọng nói.
Số lần anh gặp cô đếm trên đầu ngón tay, cũng không có nhiều ấn tượng, nhưng không nghĩ tới họ lại trùng hợp gặp được nhau ở nước H này, cũng có thể xem như là duyên phận.
“Vậy, cảm ơn anh.” Cô ngại ngùng đáp.
Còn gì vui hơn khi người trong lòng của mình ngỏ ý muốn đưa mình về, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Tề Thiên chủ động, phải nói hiện tại trong lòng Tô Mạn Mạn rất kinh hỉ. Rất hiếm khi có cơ hội họ tiếp xúc gần như vậy, khi còn ở Thành Đô, cô cũng chỉ dám ngắm nhìn anh từ xa, không dám lại gần bắt chuyện.
Theo suy nghĩ của cô, anh như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm, mà cô chẳng thể nào với tới. Một người không được gia đình yêu thương, trong tay chẳng có gì, thậm chí luôn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3512880/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.