Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã một tuần nữa trôi qua, vết thương trên người của Âu Nam Diệp đã lành lại. Cô đã bắt đầu luyện tập, nhưng đều bị hạn chế bởi Tư Đồ Hoằng, cô chỉ được phép hoạt động trên phạm vi anh cho phép.

Nói cách khác, tất cả những gì Âu Nam Diệp làm đều bị anh giám sát, cả ngày cô cũng chỉ có thể đi quanh quanh khu vực Homestay. Còn có nơi này bạt ngàn đồi núi bao phủ, nhất thời cô không biết ở đâu.

“Âu tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ. Mời tiểu thư xuống ăn trưa, Tư Đồ thiếu gia đang đợi người.”

Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn ở trong vườn hoa, thì một nữ hầu đi đến kính cẩn nói với cô. Âu Nam Diệp không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó đi vào bên trong nhà.

Cô thật sự có chút mệt mỏi khi phải đối mặt với Tư Đồ Hoằng, rõ ràng trước kia rất thích bám lấy anh không buông, ấy vậy mà hiện tại ngoài mệt mỏi cô còn cảm thấy chán ghét.

Vừa bước vào phòng ăn, mùi thức ăn thơm ngon đã bao phủ khắp khứu giác của cô, vốn dĩ định bụng ăn một chút cho có lệ. Nhưng cái bụng của cô lại đang biểu tình, nên không thể nào mà cưỡng lại được.

Người ta thường nói “có thực mới vực được đạo”, vậy nên trước hết cứ lấp đầy cái bụng trống rỗng đã, rồi mọi chuyện khác tính sau.

Nghĩ như vậy, Âu Nam Diệp ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu công cuộc thưởng thức chúng, chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của Tư Đồ Hoằng.

Thấy cô như vậy, Tư Đồ Hoằng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới cô lại ăn một cách vui vẻ như vậy. Không giống như những lần trước, hầu như cô chẳng buồn động đũa, hiện tại như thế này anh rất yên tâm.

“Diệp Diệp, em ăn nhiều một chút.” Vừa nói anh vừa gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô.

Âu Nam Diệp cũng chẳng ngần ngại mà ăn hết, cô phải ăn no mới có thể nghĩ cách rời khỏi đây được.

“Ăn chậm thôi, không ai dành với em đâu.”

Tư Đồ Hoằng khẽ mỉm cười nhắc nhở cô khi thấy cô ăn như bị bỏ đói mấy ngày lận, trong lòng không khỏi cảm thấy dường như họ đang quay lại quá khứ. Lại những lần cả hai cùng ngồi ăn uống, lúc đó cô cũng như bây giờ, rất ham ăn nhưng trong mắt anh cô lại rất đáng yêu.

“Khụ khụ…nước…”

Tư Đồ Hoằng vừa dứt lời, phía bên này Âu Nam Diệp bị nghẹn luôn, cô vã cầu cứu anh. Anh lo lắng đưa ly nước lọc cho cô, bản thân nhanh chóng lại gần phía cô mà khẽ vuốt tấm lưng của cô.

“Từ từ thôi, thế nào rồi, ổn hơn chút nào chưa?” Tư Đồ Hoằng gấp gáp hỏi.

“Không sao…khụ khụ.” Cô hơi ho khan đáp.

“Ừ. Ăn từ từ thôi.” Tư Đồ Hoằng khẽ thở phào, dặn dò.

Tiếp đó trở lại chỗ ngồi, bắt đầu dùng bữa, suốt bữa ăn hầu như anh chỉ ngồi nhìn cô ăn, còn bản thân thì chỉ ăn một chút. Bởi anh cảm thấy nhìn cô ăn no anh cũng thấy no rồi.

Tại một tiệm cafe nhỏ, Tần Tố Ân đang ngồi khuấy khuấy cốc cafe trên bàn, đối diện cô là mẹ của cô_Trình Giai Liễu. Ánh mắt bà ấy không giấu nổi sự lo lắng của một người mẹ, thứ mà cô hằng mong ước ngần ấy năm xa cách.

Nhưng chẳng hiểu sao, sau 3 năm gặp lại, trong lòng cô lại chẳng còn những chấp niệm về thứ tình cảm mẫu tử mong manh ấy nữa.

“Ân Ân, con dạo này…sống có tốt không?”

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Trình Giai Liễu quyết định mở miệng trước. Nhìn cô con gái trước mặt, trong lòng bà có chút tội lỗi, bởi lẽ bà đã không thể cho cô một cuộc sống đúng nghĩa.

Hơn hết còn khiến cô phải chịu uất ức trong cái Tần gia thối nát kia, tất cả mọi thứ bà đều không có khả năng giúp đỡ cô.

“Con sống rất tốt. Còn mẹ thì sao?”

Tần Tố Ân dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu đối diện với mẹ mình. Tâm trạng trở nên phức tạp, hiện tại đối với người phụ nữ đã nuôi dưỡng mình cô đã không còn hận nữa, bởi lẽ cô đã biết hết thảy lý do bà làm vậy rồi.

“Ừ, mẹ cũng rất tốt.” Bà rơm rớm nước mắt nhìn cô nói.

“Vâng, còn ba? Ông ấy vẫn khỏe chứ ạ?”

Đối với những người không phải máu mủ ruột thịt, nhưng có công nuôi dưỡng cô, bản thân cô vẫn không có cách nào ngó lơ.

“Ông ấy cũng rất tốt, chỉ là lâu ngày không được ăn một bữa cơm đoàn viên… Khi nào rảnh có thể hay không trở về nhà một chút, cùng ba mẹ ăn một bữa cơm được không con?”

Trình Giai Liễu khẽ nắm lấy tay của Tần Tố Ân, ôn nhu nói, ánh mắt bà chứa đựng rất nhiều nỗi u sầu. Dường như bà đã hối hận, hối hận vì đã không thể nhúng tay vào chuyện 3 năm trước, khiến con gái phải chịu khổ suốt 3 năm nơi đất khách quê người.

“Vâng, con sẽ sắp xếp thời gian ạ. Mẹ giúp con chuyển lời hỏi thăm đến ba.” Cô tươi cười đáp lại mẹ mình.

Mặc kệ trước đây họ có thờ ơ với cô bao nhiêu, thì bây giờ cô đã không hận họ nữa rồi, dẫu sao thì người có lỗi với cô là Tần Linh Lan. Oan có đầu, nợ có chủ, cô nhất định sẽ khiến cô ta phải đau khổ.

“Mẹ sẽ nói với ông ấy. Đúng rồi, sắp tới con nên chú ý cẩn thận một chút, phía Tần Linh Lan con bé đó chắc chắn sẽ không để yên cho con.”

Nhắc đến Tần Linh Lan, sắc mặt cùng ánh mắt Trình Giai Liễu trở nên thay đổi, tất cả đều tràn ngập thù hận. Bà nhất định sẽ trả món nợ mà mẹ của Tần Linh Lan_Vu Nhược Đồng đã nợ bà, còn có nợ của Tần Linh Lan với Tần Tố Ân nữa, bà sẽ khiến hai mẹ con Vu Nhược Đồng phải trả giá.

“Con biết rồi ạ, mẹ cũng phải cẩn thận.” Tần Tố Ân khẽ cười trấn an mẹ cô.

“Vậy mẹ yên tâm rồi.”

Bà cũng cười nhìn con gái, sau đó ánh mắt rơi trên người Tần Mặc Sâm, anh đang đứng cách họ vài mét, ánh mắt hướng về phía cửa sổ xa xăm.

“Mặc Sâm có tốt với con không?” Bà suy nghĩ một chút, quyết định hỏi thăm.

“Dạ, anh ấy rất tốt với con. Chúng con đã đăng kí kết hôn rồi ạ, nhưng dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, nên chưa thể tổ chức hôn lễ được.”

Tần Tố Ân cũng không giấu diếm mà nói hết mọi chuyện cho Trình Giai Liễu, ánh mắt cô nhìn Tần Mặc Sâm ngập tràn yêu thương, ngay cả Trình Giai Liễu cũng nhận ra.

Ban đầu dù có chút không chấp nhận được, nhưng chỉ cần con gái bà hạnh phúc là được, bà nợ con gái rất nhiều. Sau này bà sẽ từ từ bù đắp cho con bé, chỉ mong Tố Ân của bà có thể sống một đời an nhiên mà thôi.

Cứ như vậy hai mẹ con trò chuyện rất lâu, sau đó mới tạm biệt rời đi. Nhìn theo chiếc xe mà mẹ cô rời đi, đáy lòng cô trở nên nhẹ nhõm đến lạ, bỗng nhớ đến vài chuyện trong quá khứ.

Cho dù quá khứ ấy không chọn vẹn thì đã sao chứ, chỉ cần hiện tại mọi chuyện tốt đẹp là được.

“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Tần Tố Ân nắm lấy tay Tần Mặc Sâm, khẽ mỉm cười ôn nhu nói.

“Ừ, bà xã.”

Tần Mặc Sâm khẽ xoa đầu cô, sau đó nắm lấy tay cô mà bước đi, hòa vào dòng người đi bộ. Bóng dáng hai người tay trong tay in trên mặt đường, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, cũng rất đỗi ấm áp.

Tại khu trung tâm thương mại, tầng hai của tòa nhà, nơi chuyên phục vụ về trang phục nam nữ cao cấp. Tần Linh Lan đang tất bật chọn trang phục, còn Bạch Nam chỉ nhàn nhã ngồi ở ghế sofa chờ đợi, ánh mắt dán chặt vào chiếc điện thoại trên tay.

“Bạch Nam, anh thấy bộ này được không?”

Tần Linh Lan từ phòng thay đồ bước ra, trên người cô ta là một chiếc váy dài đến mắt cá chân, điểm nổi bật trên chiếc váy hai dây kia là những đốm hoa nhỏ li ti vô cùng tinh tế. Khoác lên người cô ta quả là rất hợp.

“Được.” Bạch Nam khẽ liếc nhìn, sau đó đáp một tiếng, không mấy để tâm.

Tần Linh Lan cũng không để ý đến sự thờ ơ của anh, tiếp tục chọn rất nhiều đồ. Còn Bạch Nam vẫn đang chat với Bắc Nhiễm qua Wechat, lâu lâu còn nở một nụ cười, trông chẳng khác nào một tên dở hơi.

Qua một lúc lâu, Bắc Nhiễm gọi điện tới, Bạch Nam nhìn về phía Tần Linh Lan đang mải mê mua sắm thì khẽ nhếch khóe miệng, sau đó đi về phía cửa sổ sát đất, nhấc máy.

“Sao rồi? Vẫn đang đi mua sắm cùng cô ta à?”

Phía đầu dây bên kia, tiếng Bắc Nhiễm truyền đến, có vẻ như tâm trạng anh đang không tốt.

“Ừ. Anh đang ghen à?” Bạch Nam khẽ cười trêu chọc.

Từ khi ở bên nhau, Bắc Nhiễm đối với anh có tính chiếm hữu rất cao, lần này làm nhiệm vụ tiếp cận Tần Linh Lan, không khỏi khiến Bắc Nhiễm chịu ủy khuất.

“Hừ! Đừng quá thân mật với cô ta.” Bắc Nhiễm khẽ hừ lạnh nói qua điện thoại.

Có trời mới biết anh ghen tị với Tần Linh Lan đến mức nào, từ khi bắt đầu xác định mối quan hệ hai người họ còn chưa có thời gian đi hẹn hò. Ấy vậy mà hiện tại Bạch Nam lại đi cùng cô ta, thật con mẹ nó tức chết anh đây mà.

“Haizz…được rồi. Khi nào anh trở lại thành phố D vậy?” Bạch Nam khẽ nở một nụ cười, hỏi. Trong lòng thật sự nhớ Bắc Nhiễm chết đi được, nhưng vẫn phải kìm nén.

“Vài ngày nữa anh sẽ đến thành phố D, ngoan chờ anh!”

Đầu dây bên kia Bắc Nhiễm dịu giọng hơn, vẫn là không có cách nào giận dỗi Bạch Nam lâu mà, ai bảo anh yêu cậu ấy sâu đậm chứ.

“Được, đến lúc đó em sẽ có một bất ngờ dành cho anh.” Bạch Nam vui vẻ đáp, không quên thông báo tin vui cho ai đó.

“Ừ. Giữ gìn sức khỏe.” Bắc Nhiễm cũng khẽ cười rồi đáp lại.

Sau đó cả hai nói đôi ba câu rồi cúp máy, đúng lúc đó Tần Linh Lan đi đến phía Bạch Nam, thấy anh vừa mới nói chuyện điện thoại còn rất vui vẻ, cô ta có chút tò mò.

“Anh vừa nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?”

“Một người bạn đặc biệt mà thôi.” Bạch Nam nhún nhún vai đáp, “Một người sau này sẽ ở bên tôi suốt đời,” bất quá vế sau anh chỉ nghĩ trong đầu.

“A vậy sao, em mua xong rồi, chúng ta đi dạo tiếp nhé.” Tần Linh Lan không nghĩ nhiều vui vẻ ôm lấy cánh tay Bạch Nam, sau đó rời đi.

Mà cảnh tượng này đã vô tình lọt vào mắt Vu Nhược Đồng, bà ta vừa mới cùng đám phu nhân trong giới thượng lưu đi dạo uống trà. Không nghĩ tới lại bắt gặp cảnh tượng con gái của mình cười nói vui vẻ với nam nhân khác.

Bà biết con gái mình thay người yêu như thay áo, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã đổi người khác, còn có nam nhân trẻ kia rất quen mắt. Bất quá nhất thời bà chưa nghĩ ra, dẫu sao cũng chỉ là thú vui nhất thời của con gái, bà vẫn là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.