Chương trước
Chương sau

“Thưa cha, tất cả mọi chuyện đã sắp xếp xong, số thiệp mời của buổi yến tiệc đã được phát đi hết.”

Tần Lôi cung kính đứng bên cạnh Tần lão gia báo cáo tình hình công việc, ánh mắt phảng phất chút ảm đạm, lâu lâu mày nhíu lại không rõ tâm tư.

“Tốt, còn về phía lão Tư Đồ sao rồi?” Tần lão gia âm trầm nhìn vào Tần Dư Chí bên cạnh, hỏi.

Ánh mắt già nua không giấu nổi tia lạnh lẽo như muốn xuyên thấu hai con người trước mặt, trên khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn lúc nào cũng hiện lên vẻ hiểm ác vô độ, không hề có dáng vẻ hiền hậu của một ông cụ đã ngoài 70.

Có lẽ quyền lực đã thôi thúc cho những con người vốn dĩ phải nhàn hạ an hưởng tuổi già này trở nên điên cuồng và sắc bén như hiện tại. Cái thứ tham vọng tiền tài và quyền lực đã che mờ mắt họ, để rồi dần dà ngấm vào xương tủy của họ, khiến họ bị kìm hãm sâu vào trong đó, không thể thoát ra được.

“Thưa cha, đã sắp xếp xong. Còn có, đúng như cha dự liệu, con chip chứa tài liệu về thứ công nghệ tiên tiến bậc nhất kia đang nằm trong tay Âu Nam Diệp.”

Tần Dư Chí bình thản nhắc lại những gì mà ông đã cho người điều tra, khi vừa biết được tin tức ông có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thứ họ luôn tìm kiếm lại ở ngay cạnh họ mà họ lại chẳng mảy may để ý đến.

“Hừ! Lần này sẽ là mồ trôn của chúng nó, chỉ một con nhỏ miệng còn hôi sữa mà thôi, không có gì đáng ngại. Còn có tên nghiệt chủng kia nữa, thanh lý hết một lượt đi, lần này không được phép thất bại, nếu không tất cả kế hoạch sẽ bị đổ vỡ.”

Tần lão gia đưa tay xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, chầm chậm phân phó lại một chút. Vì ngày xưng bá ông đã chuẩn bị rất lâu rồi, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, vì quyền lực ông đã từ bỏ rất nhiều thứ, từ tình anh em vào sinh ra tử đến tình thân ông đã phản bội tất cả.

Nếu thời gian có thể quay trở lại lúc trước, ông vẫn sẽ chọn như vậy, bởi lẽ Tần gia trong tay ông cần phải phát triển bậc nhất nước T này, thậm chí hơn thế nữa. Thứ tiền tài cùng quyền lực nhỏ nhoi hiện tại không bao giờ có thể thỏa mãn được lòng tham vô đáy của ông.

“Vâng cha.”

Cả hai anh em nhà Tần gia đều đồng thanh đáp, trong lòng mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng có một điểm chung là đều tìm cách loại bỏ đối phương.

Tại một khu căn hộ cao cấp, bên trong phòng khách Dạ Bắc Đình đang cùng Âu Nam Diệp thảo luận về kế hoạch, vừa lúc Tony cùng Hồ Điệp đi đến, phía sau họ còn có một nam nhân lạ mà Âu Nam Diệp chưa gặp mặt.

“Bắc Đình, tôi không đến muộn chứ?”

Jay vừa đến đã tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, tự tay rót cho mình một ly trà ấm áp, tu một hơi hết cạn sạch, như thể anh đã bị bỏ khát cả mấy ngày lận.

“Vừa kịp.” Dạ Bắc Đình nhàn nhạt đáp, rồi quay sang ba người kia, giới thiệu:

“Đây là Jay, bạn tôi, cậu ta sẽ góp một phần vào kế hoạch lần này.”

“Hey hai người đẹp cùng người anh em, hân hạnh được làm quen, tôi là Jay, bạn tốt của Bắc Đình.”

Jay bỏ chén trà xuống bàn, nở một nụ cười tươi nhìn ba người trước mặt, bắt đầu một màn chào hỏi có một không hai. Ba người kia cũng vui vẻ mà chào lại, sau đó cả bốn người tiếp tục cuộc thảo luận kế hoạch sắp tới, trên khuôn mặt ai nấy đều nghiêm túc đến đáng gờm.

“Yến tiệc lần này sẽ rất hỗn loạn, không tránh khỏi nguy hiểm đến tính mạng, yêu cầu phải cẩn trọng từng hành động. Không chỉ thế, theo như tin tức điều tra được, Tần gia đã sắp xếp rất nhiều người của chúng bên trong yến tiệc, họ đều ẩn danh dưới danh nghĩa là phục vụ, nhân viên bảo vệ an ninh,…” Dạ Bắc Đình nghiêm giọng nói, ánh mắt trở nên sắc bén.

Âu Nam Diệp bên cạnh vẫn một bộ dạng suy tư chìm trong suy nghĩ, yến tiệc lần này chẳng khác nào một hố lửa Tần gia đặt ra để giăng bẫy cô cùng Mạc Thiên Kỳ, nhưng cô không thể không tham gia.

Ân oán giữa họ cũng nên trả rồi, để có ngày hôm nay cô đã nỗ lực rất nhiều, trải qua rất nhiều huấn luyện biến thái để rèn giũa ra một con người mạnh mẽ như hiện tại. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để trả lại những gì Tần gia đã gây ra cho gia đình cô, lão già đó cùng những đứa con của lão ta đã đến lúc phải trả giá cho tội ác của chúng rồi.

Nợ máu phải trả bằng máu! Đó là quy luật hiển nhiên, Âu Nam Diệp cô sẽ cho chúng thấy ngay cả khi Âu gia không còn, thì người hậu duệ duy nhất này là cô cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhất định khiến họ phải trả giá đắt.

“Cậu yên tâm, đám người đó cũng có người của chúng ta, chỉ cần ra hiệu họ sẽ lập tức gây náo loạn.”

Jay ngồi thẳng người dậy, đan hai tay vào nhau, khẽ mở miệng. Trong đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm ấy nổi lên một tia sát ý không hề nhỏ, anh không chỉ đơn giản là giúp Dạ Bắc Đình trả thù đám người kia, anh còn trả thù cho Cố Lam Duệ nữa kìa.

Ít ai biết được cái quá khứ đau khổ kia của Cố Lam Duệ, một phần đều xuất phát từ Tần gia, họ đã khiến cho cuộc đời của một cô gái vốn dĩ phải hồn nhiên như Cố Lam Duệ bị hủy hoại.

Jay không thể khoanh tay đứng nhìn những người độc ác kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, dù chúng không phải trực tiếp ra tay, nhưng chúng là một trong những người đứng trong tối chỉ đạo.

“Tiểu Nam, cậu đi cùng Mạc Thiên Kỳ đến yến tiệc?”

Dạ Bắc Đình khẽ thở dài, vươn tầm mắt phảng phất chút buồn nhìn sang Âu Nam Diệp đang trong trạng thái suy tư, hỏi. Âu Nam Diệp nghe thấy mới định thần lại, khẽ nở một nụ cười nhẹ, gật đầu.

“Ừ. Còn cậu đã tìm được bạn gái đi cùng chưa? Tôi nghe nói Dạ gia dạo này rất thân thiết với Mặc gia, tiểu thư nhà họ là một lựa chọn không tồi.”

Âu Nam Diệp vừa cười vừa trêu đùa Dạ Bắc Đình, nhưng sắc mặt anh lại không được tốt cho lắm khi nghe cô nói vậy. Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ muốn một mình cô đi cùng mà thôi, nhưng anh lại chẳng thể nói ra thứ tình cảm sâu tận trong đáy lòng ấy, anh vẫn là không dám.

“Tôi đi một mình, hiện tại tôi cũng chưa nghĩ đến việc thành gia lập thất.” Anh cười trừ, đáp.

Trong lòng trở nên u sầu đến khó tả, anh biết hết cái ý định muốn liên hôn kia của bà nội với Mặc gia, nhưng anh trời sinh rất ghét bị sắp đặt, huống chi trong lòng anh đã từ lâu không có chỗ chứa người khác nữa.

“Tôi nói này, không phải cậu thích đàn ông chứ, cô tiểu thư Mặc gia đó rất xinh đẹp, còn tốt tính nữa. Cậu vẫn là xem xét lại một chút đi.”

Jay bên cạnh như phát hiện ra điều thú vị, bèn xen vào hóng hớt chuyện, anh cũng rất muốn giúp một tay cho cậu bạn của mình nha. Độc thân nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu ta qua lại với nữ nhân khác, anh có chút lo lắng cho tương lai của Dạ Bắc Đình.

“Nhảm nhí!”

Dạ Bắc Đình khẽ lườm Jay một cái, khó chịu ra mặt, anh không thích cái cách mà cậu ta cứ ngồi lảm nhảm xung quanh, thật là phiền chết đi được mà.

“Tôi chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi, hay là nói…cậu thích đàn ông?!”

Câu nói của Jay vừa dứt, ngụm trà trong miệng Tony phun ra ngoài, anh ho sặc sụa nhìn Dạ Bắc Đình, rồi lại quay sang nhìn Jay. Nếu như suy nghĩ của Jay đúng, thì chẳng phải anh cũng nằm trong tầm ngắm của chủ nhân sao, khụ khụ…tuyệt đối không thể, anh là thẳng đó! Là trai thẳng 100% đó!

“Khụ khụ…” Tony vẫn ho sặc sụa không ngừng.

Hồ Điệp bên cạnh thấy vậy bèn vỗ lưng cho anh, còn không quên cười trong lòng khi thấy sắc mặt đen thui của chủ nhân, cậu bạn kia của chủ nhân thật có khiếu hài hước mà. Có thể chỉ với một câu nói thôi đã khiến cho chủ nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi, cô có chút thưởng thức cái vẻ mặt kia nha, đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được sự thoải mái này.

“Jay, cậu không mở miệng cũng không ai bảo cậu câm đâu! Tôi không thích đàn ông, vậy nên cậu quản cái miệng của cậu đi, cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu!”

Dạ Bắc Đình đen mặt quát, còn có Âu Nam Diệp ở đây đó, nhỡ cô hiểu lầm thì sao? Anh không muốn hình tượng của bản thân trong mắt cô bị sụp đổ đâu, anh không muốn một chút nào, huhu…

“Khụ khụ…được rồi, hai người bớt nói lại vài câu đi, bàn tiếp việc chính sự đi.”

Âu Nam Diệp hắng giọng nói, còn không quên liếc nhìn đồng hồ trên chiếc điện thoại, cô phải nhanh chóng thảo luận xong để còn về chuẩn bị bữa trưa cho Mạc Thiên Kỳ. Hôm nay anh có việc đã ra ngoài từ sáng sớm, cô còn chưa có gặp mặt anh đâu, giờ có chút nhớ anh rồi.

“Tiểu Nam, cậu không thấy cậu ta bắt nạt tôi sao?”

Dạ Bắc Đình bắt đầu chuyển sang trạng thái làm nũng khiến những người có mặt tại đây hóa đá, trong đầu đều tràn ngập một dàn dấu chấm hỏi to tùng.

Hình tượng vị thủ lĩnh tổ chức sát thủ “Saf” biến đâu mất tiêu rồi?! Chủ nhân/Cậu bạn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm đâu mất tiêu rồi?! Ai đó làm ơn giải thích là có chuyện gì vừa mới xảy ra đi!

Lúc này đây cả ba người Jay, Tony và Hồ Điệp đều giật bắn mình trước hành động làm nũng của Dạ Bắc Đình, họ không ngừng mở to đôi mắt ra nhìn anh, trong lòng như bùng nổ.

Chỉ có Âu Nam Diệp là bình tĩnh nhất, cô đã quá quen với cái cảnh này của Dạ Bắc Đình rồi, cô hiện tại chỉ muốn cho cậu ta một cú đá mà thôi. Thật là khiến cô ớn lạnh cả người mà, không chỉ vậy cô còn cảm thấy khóe môi mình giật giật, đáy lòng sắp không kiềm chế được mà đánh cho cái tên không biết liêm sỉ kia một trận rồi.

“Cậu không bắt nạt cậu ta đã là may lắm rồi, còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi sao? Nổi hết da gà rồi đây.”

Âu Nam Diệp bĩu môi nói, còn không quên xoa xoa cánh tay biểu thị lời nói của mình là đúng, không tiếc tặng cho Dạ Bắc Đình một ánh nhìn sắc lẹm.

“Haizz…được rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Dạ Bắc Đình tủi thân nhìn Âu Nam Diệp nói.

Sau đó cả năm người bọn họ bắt đầu bàn tiếp kế hoạch sắp tới, trên mặt ai nấy đều trở nên nghiêm túc đến lạ, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.