“Chết tiệt! Ông ta dám ngang nhiên ra tay ở địa bàn lão tử, thật con mẹ nó hôm nay lão tử phải cho ông ta một bài học.”
Tiếng quát mắng của một nam nhân trẻ tuổi vang lên giữa phòng khách của một ngôi biệt thự nhỏ, mơ hồ còn đả động đến những chú chim đang đậu trên cành cây bên ngoài cửa sổ, vì bất ngờ với tiếng ồn kia mà sợ hãi vỗ cánh bay đi.
“Jay, cậu có thể nào bớt nói một tiếng không, ồn chết đi được!”
Dạ Bắc Đình một thân áo sơ mi trắng, quần âu đen đang nhàn nhã đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó, đôi lúc mày còn nhíu lại.
“Cậu không thấy tức giận hả, con mẹ nó, ông ta là đang ra tay trên địa bàn chúng ta đó, hơn hết còn ra tay với bạch nguyệt quang của cậu còn gì. Cậu không quan tâm à, đừng nói cậu định bỏ qua đấy nhé!”
Jay khẽ bĩu môi, nhìn Dạ Bắc Đình với vẻ mặt khó hiểu, anh đây là đang vì cậu ta mà xả giận đó, hơn thế nữa còn vì người trong lòng của cậu ta. Đã không cảm kích thì thôi còn ở đó mà quát anh, đúng là đồ mặt lạnh vô lương tâm, anh đây từ nay cóc thèm giúp cậu ta nữa.
“Sẽ không có chuyện tôi bỏ qua. Tôi tin Tiểu Nam cô ấy cũng không dễ bị bắt nạt, lần sau chúng ta chú ý hơn một chút là được.” Dạ Bắc Đình không tỏ vẻ gì, nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3429109/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.