Mùa Xuân, mùa của sự sinh sôi nảy nở, một mùa thích hợp để yêu đương… 
Dọc đường đi, tán cây ngô đồng đang bắt đầu đâm trồi nảy lộc, những tán cây trơ trọi của ngày Đông buốt giá đã đi xa. 
Tô Mạn Mạn tay xách túi lớn, túi nhỏ đồ ăn từ siêu thị bước ra, vô tình liếc sang bên kia đường, một bóng dáng quen thuộc lại rơi vào tầm mắt. 
Bước chân cô khựng lại một chút, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, không nghĩ lại có thể một lần nữa gặp lại anh. Cơ hồ dường như giữa cô và anh cũng gọi là có duyên, mặc dù số lần họ chạm mặt nhau từ khi cô đến Thành Đô này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tất cả cũng đủ để cô mãn nguyện. 
“Chết tiệt! Cậu đang ở chỗ nào vậy?!” 
Bên kia, Tề Thiên đang tức giận rống qua thiết bị liên lạc, dường như anh muốn xuyên qua thiết bị liên lạc để xử lý tên đầu xỏ ngu ngốc kia vậy. 
“Tôi làm sao biết được! Cậu biết tôi không giỏi vấn đề định hướng mà…” 
Đầu dây bên kia Bạch Nam hậm hực lên tiếng, anh cũng đâu có muốn như vậy, trời sinh anh đã mắc bệnh mù đường, ấy vậy mà tên nào đó lại cứ nhất quyết phân chia đường đi để dễ hoàn thành nhiệm vụ. 
Ngờ đâu hai người lại lạc nhau, bây giờ nhìn nơi hẻo lánh trước mặt, tâm tình Bạch Nam trở nên xuống dốc không phanh, anh sắp điên lên rồi. 
“Hừ…đứng yên đó, gửi định vị đây, tôi đến.” 
Tề Thiên nuốt cục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3392967/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.