"Nghịch tử! Ngươi xem ngươi đã gây ra rắc rối gì cho ta! Đúng là đồ vô tích sự!"
Tiếng chửi bới của một lão nhân gia truyền tới, theo sau là những tiếng loảng xoảng của đồ vật, khiến những người có mặt tại phòng khách sợ hãi không dám thở mạnh. Nhưng người bị quát mắng trong lời nói của lão nhân gia kia lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, xem lời nói của lão nhân gia kia như gió thoảng qua tai, một thân điềm tĩnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm mà thưởng thức.
"Ngươi...đồ phá gia tri tử!"
Lão nhân gia tức giận cực độ mà rống lên một lần nữa, ông không thể chấp nhận được đứa con này lại có thể làm trái ý ông, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
"Ồ?! Phá gia tri tử sao? Tôi nghĩ Tần gia đâu thể phá sản vì chút tiền tôi tiêu chứ, chắc chỉ bằng một chút ít trong đống tài sản mà ông cướp của Âu gia mà thôi."
Tần Mặc Sâm buông tách trà xuống bàn, khẽ nhếch khóe miệng giễu cợt nói, trong đôi mắt màu nâu kia ánh lên vài tia thách thức, sâu thẳm trong nội tâm đầy ắp sự chán ghét.
"Ngươi...cút cho khuất mắt ta! Tần gia từ nay về sau không có đứa con bất hiếu như ngươi!"
Tần lão gia không kiêng dè buông ra những lời lẽ cay nghiệt, khuôn mặt già nua tức giận đến đỏ ngầu, hai hàm răng va vào nhau tạo thành âm thanh 'ken két' khiến người nghe phải nổi da gà.
Tần Mặc Sâm vẫn không mảy may quan tâm, dường như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3392939/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.