Cung Thời An khó khăn đem Hứa Nhiên ra xe của mình. Cũng may ban nãy hắn không uống nhiều rượu, miễn cưỡng cũng có thể lái được. Hứa Nhiên ngồi ghế phó lái cũng rất yên tĩnh, không quấy không phá. 
Có lẽ là ngủ say rồi. 
Cung Thời An không đi vào bãi đậu xe, mà đậu ngay trước cửa nhà. Dù sao bãi đậu xe cũng cách đây một khoảng khá xa, hắn không rảnh chở người đến đó rồi lại tốn sức đưa về đây đâu. Cung Thời An mở cửa chỗ phó lái, ôm Hứa Nhiên vào lòng, xuống lại đặt lên vai mình, đi từng bước đến trước cửa nhà ấn mật khẩu mở cửa. 
Cung Thời An đỡ Hứa Nhiên vào nhà, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sợ rằng động tĩnh quá lớn sẽ làm cho người trong lòng tỉnh giấc. 
Hơn ai hết hắn biết rõ Hứa Nhiên khi say sẽ quấy phá như thế nào, vậy nên cách an toàn bây giờ là phải ru anh ngủ thật say. Đỡ Hứa Nhiên cả buổi cũng khiến cánh tay mỏi nhừ, hắn liền rón rén di chuyển, sau đó đem anh từ từ đặt xuống ghế sofa. Còn phải chỉnh người sao cho nằm gọn trong lòng ghế. 
Xong xuôi, Cung Thời An sắn tay áo lên, xoay cổ, lại cảm thấy quá nóng nực nên liền phanh hai cúc trên cùng ra. Hắn nhìn Hứa Nhiên không còn chút tỉnh táo nào một lúc, xác định anh nằm ngoan như một đứa trẻ con, rồi mới xoay người đi vào trong phòng anh. 
Phòng của Hứa Nhiên rất sạch sẽ, cơ bản là không phải dọn dẹp gì nhiều, chỉ cần trải chăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/3379427/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.