Hành động này có chút thân mật quá mức, trong nháy mắt thân thể Hứa Nhiên như bị điện giật, anh vội vàng nghiêng mình sang một bên, né khỏi vòng tay Cung Thời An, vừa vuốt ngực vừa lãnh đạm nói: "Không sao. Cảm ơn em."
Anh chỉ là sặc coca mà thôi, không phải hóc xương!
"A Nhiên.." Cung Thời An nhỏ giọng nói, nghe qua có vẻ vô cùng ủy khuất.
Mà Hứa Nhiên trong lòng nửa lo sợ lại nửa phấn khích vì sự đụng chạm của Cung Thời An, khuôn mặt không dám biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc: "Không cần lo lắng. Anh không sao."
".. ừm, không sao là tốt rồi." Cung Thời An ngượng ngùng thu tay lại, lủi thủi quay về chỗ ngồi đối diện như chú chó con bị bỏ rơi.
"Haha, hai đứa nhóc này đúng là thân thiết mà! Một đứa hóc xương mà đứa kia cũng lo lắng!" Hứa tiên sinh bỗng nhiên cười phá lên: "Tình cảm của bọn nó tốt như vậy thật là đáng mừng, phải không? Hahaha.."
Cung phu nhân liếc thoáng qua chồng mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự ngập ngừng trong mắt đối phương. Bất quá, cũng không ai dám thể hiện ra bên ngoài. Cứ vậy đi, cái gì có thể cho qua được, bọn họ đều sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
"Đúng đúng, hai đứa nhỏ yêu thương nhau như vậy đúng là chuyện tốt! Nào, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng năm mới! Chúc cho hai nhà chúng ta, thân lại càng thêm thân ha!" Cung phu nhân cười nâng ly của mình, thành công lảng chủ đề sang một chuyện khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/3370493/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.