"Hứa Nhiên!" 
"Dạ?" 
Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Nhiên giật mình hoàn hồn. Anh quay đầu nhìn lại, Hứa tiên sinh không biết đã đứng sau lưng anh từ bao giờ. Khuôn mặt của ông hiện rõ vẻ cáu giận, rồi gõ lên đầu anh một cái, nhe răng quát: "Còn chưa cắm điện, ấn cái gì mà ấn!" 
"A.. con không biết.." 
"Không biết thì tránh ra!" Hứa tiên sinh không biết bị chọc giận cái gì, cọc cằn đẩy Hứa Nhiên một cái, ông trừng mắt nhìn: "Lên phòng khách mà làm việc của anh đi, cản đường cản lối quá!" 
Hứa Nhiên vội vàng lùi lại, bối rối đến mức không biết đặt tay để chân vào đâu. 
Anh.. hình như đã bị chiều hư rồi. Bình thường mấy việc nhà này đều là Cung Thời An làm, anh căn bản ngay cả cắm điện cũng không phải động tay.. 
Người ngoài nhìn vào cứ cho rằng là anh đối xử tốt nhất với Cung Thời An, chiều hư hắn. Nhưng tật ra phải là hắn chiều hư anh mới đúng! Việc nhà Cung Thời An làm, nấu ăn Cung Thời An nấu, mua đồ Cung Thời An mua.. hình như hắn không có cái gì là không biết! Còn anh, lại hình như cái gì cũng không biết.. 
"Oắt con." Hứa tiên sinh đột nhiên gọi anh, Hứa Nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn. 
Ánh mắt Hứa tiên sinh phức tạp, bỗng hỏi anh một câu không đầu không đuôi: "Thằng nhóc họ Cung kia làm gì khiến con buồn hả?" 
Hứa Nhiên sửng sốt: "Đ, đâu có ạ.." 
"Đừng có lừa ta! Ông già này chỉ già chứ chưa có lẫn đâu, nhìn vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/3362646/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.