Sau ba ngày nằm viện thì cuối cùng Hứa Nhiên cũng bắt đầu lấy lại được giọng nói. Chỉ là anh vẫn chưa thể phát ra những thanh âm lớn, mà lúc nói chuyện cũng cần người khác thật tập trung thì mới có thể nghe được.
Tình hình này vẫn chưa được coi là khả quan cho lắm nhưng anh cũng đã nằm viện năm ngày rồi. Năm ngày chỉ có đi lại trong phòng và nhà vệ sinh, thực sự quá bức bối! Anh không thể lại trì hoãn thêm nữa, liền mạnh mẽ bắt Cung Thời An làm thủ tục xuất viện cho mình. Hắn ngoài mặt thì không bằng lòng, nhưng lại không có cách nào khác ngoài giúp anh thu dọn đồ.
Nghỉ học gần một tuần trời, Hứa Nhiên vừa xuất viện đã ngay lập tức tới trường.
Cung Thời An cũng đi cùng anh. Ban đầu Hứa Nhiên muốn tự mình đi, nhưng Cung Thời An lại nhất quyết không đồng ý, cuối cùng thành ra hắn là người lái xe.
Một đoạn đường ngắn như vậy, rõ ràng chỉ cần chưa đầy hai mươi phút là có thể đến nơi. Cung Thời An không biết là vô tình hay cố ý, đi một mạch mất bốn mươi phút đồng hồ. Mà trong bốn mươi phút đó, hắn cũng liên tục cằn nhằn. Nói anh thế này không tốt, cái kia không biết chăm sóc bản thân, lại cái nọ bướng bỉnh tham công tiếc việc, vân vân và mây mây.
Hứa Nhiên nghe đến lùng bùng lỗ tai, nếu là bình thường thì chắc hẳn anh đã sớm làm ầm lên rồi, nhưng mà lần này nghe hắn nói cũng không hoàn toàn sai. Vậy nên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/3321797/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.