"Cậu tỉnh rồi à?" Bùi Thanh Vũ cười cười, tự nhiên đi đến đặt cái khay lên tủ đầu giường, vừa dọn đồ vừa nói: "Dậy rồi thì tốt, tôi cứ lo cậu sẽ ngủ tới chiều cơ đấy. Dậy rồi thì ăn cháo đi nè, với lại để đỡ đau đầu thì uống nước mật ong. Cậu dậy cũng đúng lúc thật, tôi mới pha cho cậu đó!" 
"Cái này.. làm phiền anh quá, cảm ơn nhé Thanh Vũ!" Hứa Nhiên gãi gãi đầu, bối rối không dám nhìn thẳng mặt y. 
"Không có gì. Vậy cậu ăn trước đi nhé." 
"Kh, khoan đã.." 
"Có chuyện gì?" 
Hứa Nhiên ấp úng nửa ngày trời, cuối cùng dưới nụ cười không rõ ý vị của Bùi Thanh Vũ nhắm mắt nói: "Hôm qua.. xin lỗi anh! Tôi không biết là tửu lượng của mình kém đến như vậy, mới có mấy lon đã.. Thật lòng xin lỗi anh! Áo của anh đưa.. đưa tôi giặt cho, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại." 
"Xem ra cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm qua ha?" Bùi Thanh Vũ nhướn mày cười. 
"Đúng vậy, xin lỗi anh, tôi.." 
"Vậy cậu có nhớ hôm qua cậu còn làm gì nữa không?" 
"Tôi.. hả? Tôi còn làm gì nữa sao?" Hứa Nhiên thất kinh: "Không mạo phạm đến anh chứ?" 
Bùi Thanh Vũ đứng dựa vào bàn đầu giường, hai tay khoanh lại. Y dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu đoán xem?" 
"..." 
Bùi Thanh Vũ nhìn khuôn mặt đang hoài nghi nhân sinh của Hứa Nhiên, chợt cười phá lên. 
Hứa Nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/2785655/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.