Đến đoạn cuối của bài hát, Diêu Mỹ Nhân hát rất nhẹ nhàng, giọng trầm ấm như mưa phùn mùa xuân rơi trên mặt hồ, mềm mại, dịu dàng, khiến người khác phải đắm mình hưởng thụ.
Nhìn khóe miệng Thư Mạch đang cong lên, Mặc Sĩ Khoa lấy tay ôm ngực.
Được lắm, đúng là ngược cẩu độc thân mà.
Lục Hạo Niên có vẻ ngoài tỏa sáng thì sao, cũng đâu chiếm được lòng mỹ nhân?
Lúc này, Diêu Mỹ Nhân đã hát xong câu cuối cùng, cả hội trường đều im lặng. Bài hát Bạn ngồi cùng bàn ngọt ngào này khiến tâm trạng người nghe thư thái, khiến họ nhất thời vẫn chìm trong tiếng hát, bần thần nhớ về mối tình đầu.
“Mình đã hát xong, xin cảm ơn mọi người.”
Cô phá vỡ sự im lặng, hào phóng cúi chào mọi người, những tràng pháo tay vang lên như sấm.
“Diêu Mỹ Nhân! Diêu Mỹ Nhân!”
“Mỹ Nhân...” Có người gọi tên cô.
Diêu Mỹ Nhân tươi cười đi xuống sân khấu.
Đi vào cánh gà, cô vỗ vỗ hai gò má, may mà cách mọi người khá xa nên không ai nhìn thấy cô đang xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“A.”
Đột nhiên tay cô bị nắm lấy.
“Cậu thích Thư Mạch!”
Trong nháy mắt, cô nhìn được sâu bên trong ánh mắt Lục Hạo Niên là sự nguy hiểm.
“Cậu làm tôi đau.” Cô bình ổn lại tinh thần, dùng sức đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Hahaa!” Lục Hạo Niên cười nhạo, khuôn mặt của cô gái trước mặt cậu đỏ ửng, vẫn chưa tan hết sự ngượng ngùng. Vừa rồi cậu còn tưởng cô xấu hổ vì cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-phu-ho-sat-vach/560064/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.