Diêu Mỹ Nhân vừa đến nhà cũng là lúc bà nội Thư tản bộ từ công viên về.
“Cháu chào bà.”
Bà nội Thư thấy Diêu Mỹ Nhân, lập tức liền cười, “Ai nha, là Mỹ Mỹ, mấy ngày nay con đi học, bà không gặp được con. Mau vào nhà ngồi, nói chuyện với bà một lát, bà rất nhớ con.” Bà nội Thư rất yêu quý đứa nhỏ này, lớn lên đã xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn. Bình thường cháu trai ở nhà trầm tĩnh, ít nói, không được hoạt bát giống đứa nhỏ đáng yêu này.
Sau khi nghe xong, Diêu Mỹ Nhân chớp chớp mắt, mang theo vài phần tinh nghịch: “Được ạ, bà không ghét bỏ vì con ồn ào là tốt rồi.”
Nói xong, cô tiến lên đỡ bà nội Thư đi vào trong, “Dạo này bà thấy sức khỏe thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi, cả ngày cứ ở trong nhà cũng chán, cho nên bà ra công viên tản bộ và hoạt động xương cốt một chút.”
“Vậy về sau nếu có thời gian con sẽ tới đây nói chuyện phiếm với bà.”
Bà nội Thư mừng rỡ cười rộ lên: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
“Thư Mạch cũng rất hiếu thuận.”
Cô đỡ bà nội Thư ngồi xuống, “Bà nội, con đi lấy giúp bà ly nước.”
“Cảm ơn con, làm phiền con rồi.”
Lần trước đã tới đây nên cô biết phòng bếp ở đâu. Rót một chút nước đun sôi ra cốc, cô mang ra ngoài đặt lên chiếc bàn nhỏ bên tay trái bà nội Thư.
“Mỹ Mỹ tới đây ngồi bên cạnh bà này, chúng ta nói chuyện một chút.”
Bà nội Thư thân thiết kéo tay Diêu Mỹ Nhân, mặt đầy ý cười. Người già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-phu-ho-sat-vach/560059/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.