Mùa đông về đêm thật lạnh, khoác trên người tấm lông mỏng manh loang lỗ đầy vết thương,hướng đôi mắt về phía chân trời, chú mèo nhỏ nằm nơi xóa cửa khóe mắtđẫm nước mắt. Không một người qua đường nào dừng lại nhìn đến nó, có lẽhọ đang bận hay hơn thế họ nghĩ rằng việc một chú mèo hoang nhỏ chếttrong đêm đông lạnh giá là rất bình thường. Như đã tuyệt vọng mèo nhỏnhắm ghì đôi mắt lại đợi chờ sự tìm kiếm của thần chết.
“Mèo nhỏ, tại sao lại để bị thương như thế này?” Giọng nói trầm ấm như thiên sứvang lên như cứ vớt mèo nhỏ nơi hố sâu tuyệt vọng. Mở to đôi mắt, nónhìn cậu nhóc nhỏ đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Đau lắm phảikhông? đến đây anh mang em về nhà” Bỏ qua sự điềm tĩnh đến lạ thường của mèo đen nhỏ đang mở to mắt nhìn mình, cậu bé ôm lấy mèo nhỏ mặc kệ máudính đầy người, chạy về phía xe đậu nơi góc phố.
Vừa vào xe giólạnh mùa đông biến mất không dấu vết thay vào hơi ấm của máy điền hòa ập đến làm dịu đi vết thương đau đớn trên người, mèo nhỏ ngoan ngoãn nằmtrên đùi cậu nhóc nhỏ “Anh, anh lại mang mèo hoang về nhà hả? chẳng phải đã có ba con rồi sao, anh định biến nhà mình thành nơi trú ngụ cho mèohoang ư?” bỗng một một cái đầu nhỏ từ ghế trước xuất hiện, một bé trai y đúc như cậu nhóc nhỏ nhưng bé hơn non nớt cất giọng hỏi.
“Phong Nhã, không được nói cho ba mẹ biết đấy! Nếu không anh sẽ không dẫn emđi chơi nữa đâu. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-mot-giac-chiem-bao/1962218/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.