Trời bất chợt đổ cơn mưa xối xả, trút xuống thành phố vốn đang nhộn nhịp. Chẳng mấy chốc chỉ còn văng vẳng lại tiếng mưa rơi, tiếng xe cộ inh ỏi ngoài giao lộ. Mưa, cuốn trôi đi tất cả những ồn ào, những náo nhiệt, nhưng lại gieo lên trong lòng người một buồn man mác khó tả.
Hạ Mẫn ngồi trước tivi, ánh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ. Cô thích mưa, nhưng không phải là một cơn mưa nặng hạt như vậy.
Cô dời tầm mắt, bật tivi đến kênh âm nhạc, vừa hay đang phát bài mà cô thích.
Hạ Mẫn toan đứng dậy rót một ly nước thì từ trong bếp, một hình bóng quen thuộc bước ra, tay cầm ly nước cam đi đến trước mặt cô, "Em uống nước đi."
Cô nhận lấy ly nước, nhìn anh cười, "Cảm ơn anh."
"Anh đang hầm canh, đợi xíu nữa là ăn được." Anh ngồi xuống cạnh cô, vẻ thoải mái.
"Ừm." Cô gật gật đầu, mắt vẫn chăm chăm vào chiếc tivi. Trời thì mưa, tivi thì phát bài nhạc mình thích, lại còn được người khác nấu cơm cho ăn, quả là sung sướng không gì bằng. Cô phải tranh thủ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này, biết đâu đây là lần cuối mà cô được như vậy thì sao.
Ngồi được một lúc thì canh hầm cũng xong, cô theo anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm.
Trong lúc ăn, cô và anh đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Tuy chỉ là những câu chuyện đơn giản nhưng nó lại khiến cô cười nhiều hơn. Từ khi biết bản thân mình chỉ còn sống được sáu tháng, cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cach-anh-da-yeu-em/2841993/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.