Lâm Tử cầm điếu thuốc đưa lên miệng, kéo một hơi dài rồi nhả ra làn khói trắng xóa. Ánh mắt anh vô định nhìn về phía xa xăm tựa như một cái xác không hồn.
"Mày cứ định sống như thế này sao?"
Anh dập điếu thuốc còn dang dở, ngước mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, gương mặt không rõ biểu cảm: "Hai năm nữa thôi."
Lâm Tử đứng lên khỏi ghế, vòng qua người đó bước đi ra ngoài.
Anh một mình lang thang trên con đường rộng lớn, bước chân nối tiếp bước chân không có điểm dừng. Người người xung quanh nói cười vui vẻ, có đôi có cặp càng khiến bóng hình của anh trở nên cô đơn lặng lẽ. Tưởng chừng như thế giới này đã không còn chỗ dành cho anh.
Gió đung đưa từng chiếc lá trên cành, thổi qua vạt áo của anh. Nó đem theo mùi hương của hoa lá đến, như một chút an ủi cho tâm hồn anh. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nghỉ chân sau đoạn đường đã đi.
Anh tựa lưng vào ghế, ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Bầu trời có rộng lớn đến mấy cũng không có nơi nào thuộc về anh. Anh chỉ như một thứ tồn tại vô hình giữa những thứ hiện hữu ngoài kia. Cô đơn, lạc lõng, cứ mãi chìm ngập trong thế giới không có chút ánh sáng.
Rồi xa xa bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn vào tiếng gió lọt vào tai anh.
Anh nhìn về hướng phát ra thứ âm thanh đó, liền trông thấy một cô gái với nụ cười dịu dàng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cach-anh-da-yeu-em/2841984/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.