Từ dạo hôm ấy, cứ cách hai ba ngày là cô lại thấy anh ngồi một mình bên trạm xe buýt, vẫn khung giờ ấy, vẫn dáng vẻ ấy.
Có lần cô hỏi anh, "Anh dù biết giờ này xe buýt không chạy nữa nhưng tại sao vẫn ngồi chờ như thế?"
Anh nói, "Tôi không chờ xe buýt."
"Thế anh chờ ai sao?"
"Tôi chờ em."
Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt kiên định.
Trông thấy vẻ mặt anh như vậy không hiểu sao cô lại thấy rất buồn cười, trông thì nghiêm túc nhưng lại chẳng có chút đáng tin tí nào.
"Có gì đáng cười sao?"
Cô chột dạ, "À không, không có gì. Tôi chỉ hơi dễ cười thôi."
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba, khiến trái tim anh như được gột rửa. Anh bất giác cũng mỉm cười theo cô.
***
Cô rời khỏi thư viện, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên từng tán lá xanh xanh, ánh lên khuôn mặt hơi hơi nhợt nhạt của cô. Hôm nay trời thật đẹp, thích hợp để đi cắm trại tận hưởng.
Cô lôi trong túi xách ra một chiếc máy ảnh, cầm nó đi dọc theo con đường trở về nhà.
Cứ mỗi một mùa đi qua cô đều chụp lại từng khoảnh khắc, từng vẻ đẹp mà cô đã trông thấy. Cô sợ đến một lúc nào đó, bản thân mình không thể bước đi để ngắm nhìn những khung cảnh ấy nữa. Đến lúc đó cô chỉ cần lật lại từng tấm hình mà mình đã chụp, có như vậy cô mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cach-anh-da-yeu-em/2841944/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.