Thành ngồi phịch xuống ghế rồi nhìn chăm chú đôi vợ chồng đối diện, họ đang vui vẻ cười nói với nhau nên chẳng ai để tâm tới tâm trạng của anh lúc này, không hẳn là buồn bực nhưng cũng không hoàn toàn vui vẻ. Không ai hỏi han thì anh tự mình lên tiếng.
- Con Diệp dọn đồ về nhà nó rồi.
Nhà Diệp cách nhà Đạt khoảng một tiếng đồng hồ đi xe ngựa, thỉnh thoảng, cô lại về nhà cũng là chuyện bình thường nên khi nghe xong Liên không cho là lạ, còn Đạt thì khác, anh trở nên trầm tư đôi chút.
Liên hỏi Thành.
- Cô Diệp đi hồi nào vậy anh hai? Sao cổ không ăn cơm sáng xong rổi hẳn đi?
Thành trả lời ngay.
- Mới hồi sáng này. Nó nói, nó về bển ở luôn, sau này không qua đây nữa.
Tới đây, Liên mới bắt đầu thấy bất ngờ kèm theo một chút băn khoăn. Cô rướn người lên về phía Thành.
- Sao lại như vậy hả anh hai?
Thành nhìn cô rồi liếc về phía Đạt. Anh vừa ăn vừa nói.
- Trăng sao gì! Chồng thím đuổi nên con nhỏ mới đi.
Liên lập tức nhìn Đạt, lúc này anh đang nhìn Thành chăm chăm. Anh biết ý cô muốn anh lên tiếng xác nhận về câu nói của Thành nên anh buông đũa rồi nhìn cô để giải thích.
- Anh không có đuổi. Nó làm quấy nên anh la nó vài câu thôi. Nó thích đi thì cứ để cho nó đi. Khi nào nó muốn thì nó về.
Thành chắc lưỡi.
- Con Diệp cũng lớn rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2028928/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.