...Vô cùng tuyệt vọng, lúc phải ra đi, cô không được nhìn thấy anh hạnh phúc, cũngkhông còn đủ sức để chúc phúc cho anh.
Tô Á Nam lái xe về Thượng Hải.
Trên xe, Giang Hạo Vũ không ngừng gọi điện cho Lâm Mặc. Không có ai nghe máy.Anh lo đến mức chứng đau nửa đầu của anh bắt đầu phát tác nhưng anh không để ý,ngón tay không ngừng bấm điện thoại.
“Đừng lo lắng, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu, có lẽ côấy ra ngoài vớiVũ Trạch.” Tô Á Nam an ủi anh nhưng không hiệu quả, anh lại gọi điện cho BáchVũ Trạch. Trả lời anh chỉ có tiếng phụ nữ lạnh lùng: Xin lỗi, số điện thoại quýkhách gọi đã tắt máy.
Giang Hạo Vũ gọi điện cho tất cả bạn bè nhưng đều không có tin tức gì của LâmMặc và Bách Vũ Trạch, anh còn gọi tới cả số máy bàn nhà Bách Vũ Trạch, nếu Tô Á Nam không nhanh nói khéo vài câu thì đã làm cho mẹ cậuấy lo lắng rồi. Trong lòng anh có một dự cảm không hay, anh không ngừng giục TôÁ Nam lái xe nhanh hơn.
Thực ra lúc anh gọi điện, Lâm Mặc vẫn đang ở nhà, vì đang đắm chìm trong nhữngsuy tư của mình nên cô không để ý đến xung quanh.
Cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lúc không thể kiềm chế cảm giác khóchịu, cô uống hai viên thuốc rồi tiếp tục đi như thế.Trong đầu cô chỉ có nétmặt đau thương của Tô Á Nam và câu nói cuối cùng của Giang Hạo Vũ, trước mặt côhiện lên rất nhiều khuôn mặt, quen có, lạ có, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-uoc-nguyen-ca-doi-khong-hoi-tiec/1957438/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.