Chương trước
Chương sau
...Vô cùng tuyệt vọng, lúc phải ra đi, cô không được nhìn thấy anh hạnh phúc, cũngkhông còn đủ sức để chúc phúc cho anh.


Tô Á Nam lái xe về Thượng Hải.

Trên xe, Giang Hạo Vũ không ngừng gọi điện cho Lâm Mặc. Không có ai nghe máy.Anh lo đến mức chứng đau nửa đầu của anh bắt đầu phát tác nhưng anh không để ý,ngón tay không ngừng bấm điện thoại.

“Đừng lo lắng, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu, có lẽ côấy ra ngoài vớiVũ Trạch.” Tô Á Nam an ủi anh nhưng không hiệu quả, anh lại gọi điện cho BáchVũ Trạch. Trả lời anh chỉ có tiếng phụ nữ lạnh lùng: Xin lỗi, số điện thoại quýkhách gọi đã tắt máy.

Giang Hạo Vũ gọi điện cho tất cả bạn bè nhưng đều không có tin tức gì của LâmMặc và Bách Vũ Trạch, anh còn gọi tới cả số máy bàn nhà Bách Vũ Trạch, nếu Tô Á Nam không nhanh nói khéo vài câu thì đã làm cho mẹ cậuấy lo lắng rồi. Trong lòng anh có một dự cảm không hay, anh không ngừng giục TôÁ Nam lái xe nhanh hơn.

Thực ra lúc anh gọi điện, Lâm Mặc vẫn đang ở nhà, vì đang đắm chìm trong nhữngsuy tư của mình nên cô không để ý đến xung quanh.

Cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lúc không thể kiềm chế cảm giác khóchịu, cô uống hai viên thuốc rồi tiếp tục đi như thế.Trong đầu cô chỉ có nétmặt đau thương của Tô Á Nam và câu nói cuối cùng của Giang Hạo Vũ, trước mặt côhiện lên rất nhiều khuôn mặt, quen có, lạ có, nhưng đột nhiên cô không nhớ đượctên của họ.

Thậm chí cô quên mất là mình đã uống thuốc hay chưa.

Cả đêm, cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, cách một lúc cô lại uốngthuốc một lần cho đến khi hết thuốc mới dừng lại.

Cô lấy chìa khóa xe, không khóa cửa, vội vàng chạy xuống nhà lấy xe rồi láinhanh ra khỏi bãi đỗ xe.

Cô muốn tìm Chương Vận, cô cần uống thuốc và nghỉ ngơi. Sau khi tỉnh dậy, chắcchắn mọi thứ sẽ trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bách Vũ Trạch vẫn đang ngồi trước cửa nhà Lâm Mặc, thấy cô phóng xe vụt qua,nhìn cách cô lái xe, cậu cảm thấy rất lạ, vội vàng đứng dậy. Bình thường cô láixe rất vững, vì sao bây giờ lại loạng choạng giống như đang say rượu?

Cậu vội vàng bắt taxi, dặn lái xe theo sát Lâm Mặc.

Cậu không biết cô đi đâu muộn như thế nhưng cậu cảm thấy hôm nay cậu sẽ biếtthêm một bí mật nào đó liên quan đến cô.

Cậu đi theo cô, mấy lần bảo lái xe định chặn cô lại nhưng không thành công. Cậucảm thấy chiếc xe của cô lao nhanh trong bóng tối, cậu có thể mất dấu vết bấtkỳ lúc nào.

Chiếc xe của cô không biến mất mà rẽ vào một khu dân cư nhỏ, Lâm Mặc gõ cửa mộtcăn hộ rồi bước vào. Cậu thấy trên cửa có treo một tấm biển, trên đó viết:“Phòng tư vấn tâm lý Chương Vận”.

Cậu ngạc nhiên đứng ở ngoài cửa, do dự hồi lâu rồi dứt khoát nhấn chuông.

“Bây giờ là giờ nghỉ, nếu có nhu cầu xin mời mai đến, trên biển có ghi thờigian làm việc.” Cửa không mở, bên trong có tiếng phụ nữ nói vọng ra.

Bách Vũ Trạch ngẩng đầu, đứng trước lỗ nhìn trên cửa nói: “Tôi là Bách VũTrạch, tôi muốn tìm Lâm Mặc, chị ấy có vẻ hơi lạ”.

Cửa được mở ra, một người phụ nữ xuất hiện ở cửa với dáng vẻ đang rất lo lắng.

Cậu bước vào phòng làm việc của Chương Vận rồi giải thích: “Tôi đi theo cô ấynên tìm được đến đây”.

Chương Vận gật đầu, dường như không ngạc nhiên khi gặp cậu. Cô chỉ vào cánh cửaphía trong cùng nói: “Lâm Mặc ở trong đó, hôm nay cô ấy rất lạ và mệt mỏi, tinh thần rấtkém, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi, tôi khuyên cậu nên để cô ấy ngủ một giấc”.

Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Mặc, Chương Vận giật mình. Cô ấy như ngườimất hồn, nói là đã uống hết thuốc. Cô đỡ cô ấy nằm lên giường rồi cho cô ấyuống hai viên, cô ấy nửa tỉnh nửa mê, hai tay buông xuống, không còn chút sứclực nào nữa.

Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa.

“Tôi có thể nói chuyện với chị về cô ấy không?” Bách Vũ Trạch hỏi.

Chương Vận do dự một lát rồi đồng ý.

“Tôi đã từng cầm hai viên thuốc trong lọ thuôc Vitamin E của cô ấy cho bố của bạn tôi đem đi hóa nghiệm, chú ấy nói với tôi đólà thuốc chữa trầm cảm.”

“Không sai, đó là thuốc tôi kê cho cô ấy, cô ấy bị trầm cảm rất nặng. Vì cô ấykhông chế rất giỏi nên khó nhận ra. Để mọi người không biết bí mật đó, cô ấyluôn cất thuốc trong lọ ghi chữ Vitamin E và mang theo người.”

“Cô ấy bị bệnh đó từ khi nào?”

“Lúc đó Tô Á Nam vẫn chưa nổi tiếng, có lẽ là vào khoảng thời gian họ tham giacuộc thi hát. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy ở trên ti vi, vào đúng hôm đó, được một người bạn mời làm kháchtham gia, lúc ra ngoài nghe điện thoại, tôi thấy cô ấy phát bệnh. Tôi đưa chocô ấy danh thiếp của mình và cô ấy đến đây từ đó. Nhưng tôi chưa bao giờ chữa bệnh cho cô ấy, cô ấy chỉ đến đây ngủ vàlấy thuốc mà thôi.”

“Ngủ?”

“Cô ấy mắc bệnh mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất được bốn tiếng, nhưng rấtlạ, khi ở đây, cô ấy có thể ngủ rất ngon.”

“Tô Á Nam phải mất hơn sáu năm mới nổi tiếng, lẽ nào cô ấy luôn luôn như vậy?”Bách Vũ Trạch không dám tin.

“Đúng vậy.”

Chương Vận thấy Bách Vũ Trạch vừa cười khổ sở vừa rơi nước mắt, lòng cô cảmthấy vô cùng nặng nề. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của cậu với Lâm Mặc sâusắc như thế nào.

Nếu tình yêu không thể chữa được tâm bệnh, cô ấy làm sao có thể yên ổn sốngtiếp được đây?

“Tôi có thể ở bên cạnh cô ấy không?” Bách Vũ Trạch cầu xin.

Nếu như thông thường, người bên trong không phải là Lâm Mặc thì chắc chắn cô sẽdứt khoát phản đối vì cô cần tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân. Nhưngsau khi nói chuyện, cô đồng ý bỏ qua nguyên tắc của mình.

Bách Vũ Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen, nhờ ánh đèn bênngoài chiếu vào, cậu nhìn thấy Lâm Mặc đang nằm ngủ trên giường. Cậu đóng cửalại, bước đến nhìn cô một lát rồi ngồi lên sofa kê cạnh giường bệnh.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy, có thể yên lặng nhìn cô ngủ như thế này là cậu hạnh phúc rồi. Cảm giác hận cô hoàn toànbiến mất.

Cậu không thể hận cô khi nhìn thấy cô trong tình trạng như thế này.Cậu chỉ không hiểu vì sao cô lại mắc bệnh, hơn nữa lại kéo dài suốt nhiều nămnhư vậy?

Lâm Mặc cựa mình thay đổi tư thế quay người về phía Bách Vũ Trạch. Bỗng nhiêncậu nghe thấy cô nói.

Giọng nói của cô dịu dàng, nhẹ như gió thoảng, cậu như lạc vào một thế giới khác.

“Chương Vận, chị rất muốn biết bí mật của em phải không? Bây giờ chị có muốnnghe không?”

Bách Vũ Trạch ngồi yên lặng trong bóng tối nhìn Lâm Mặc, cậu như sắp ngừng thở,không dám nói gì.

Lâm Mặc không để ý có ai trả lời cô không, trong đầu cô hiện lên những hình ảnhcủa mười mấy năm về trước, có lúc hạnh phúc, có lúc đau thương mất mát.

Những ngày ở bên Giang Hạo Vũ trôi qua rất nhanh, cô bị cảm vẫn chưa khỏi hẳnnên Giang Hạo Vũ ở bên chăm sóc cô suốt haingày. Ngày thứ ba, cô yêu cầu anh về nhà, thời gian Giang Hạo Vũ được nghỉkhông dài, cô không thể ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến người thân của anh. Không còn lý do gì để phản đối,Giang Hạo Vũ lưu luyến rời khỏi nhàcô, vài ngày trôi qua không có tin tức gì của anh.

Cô vừa lo ỉắng vừa tự an ủi mình, người thân và bạn bè của Giang Hạo Vũ lâu rồikhông gặp anh nên anh không đến thăm cô là bình thường, hàng ngày đi làm về côđều ôm điện thoại nhưng không thấy Giang Hạo Vũ gọi cho cô lần nào.

Năm mới sắp đến, Giang Hạo Vũ đã nói sau khi ăn Tết sẽ quay lại trường học, họhẹn nhau sẽ đếm ngược từng giây, cùng nhau đón năm mới. Nhưng ngày 27 tháng 12,cô nhận được tin dữ.

Tan học, cô đang chuẩn bị đi làm thêm, lúc bước ra khỏi cổng trường cô bị mộtngười đàn ông trung tuổi chặn lại. Người đàn ông đó hơi khom lưng chào cô rồira hiệu mời cô ngồi lên xe.

Cô hơi sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay chân ngượng nghịu khôngbiết phải làm gì, đứng im nhìn chiếc xe sang trọng.

Lúc này, kính trên cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người phụ nữ quý phái, nét mặthiền hậu khoảng bốn mươi tuổi dịu dàng cười với cô rồi nói: “Bác là mẹ củaGiang Hạo Vũ, bác có thể nói chuyện với cháu một lát được không?”.

Cô ngạc nhiên và cảm thấy vô cùng căng thẳng, không ngừng xoa hai tay vào nhau.

Cuối cùng cô cũng ngồi lên xe, ngoài mẹ của Giang Hạo Vũ,trên xe còn có chị gái của anh ấy, một cô gái rất xinh đẹp.

Họ đưa cô về rồi theo cô vào nhà. Cô bối rối lấy bánh ga tô vừa làm tối hôm trước trong tủ lạnh và pha hai cốc trà hoa quế.

“Bác, cháu làm không ngon, bác đừng để ý nhé!”

Bà Giang quan sát nhà của cô, nghe thấy cô nói thế, ánh mắt dừng lại trên chiếcbánh, mỉm cười ăn thử một miếng và hơi ngạc nhiên.

Cô cảm thấy rất căng thẳng, ngồi trước mặt họ, đầu cúi xuống, không hiểu ngườithân của Giang Hạo Vũ đến tìm cô có mục đích gì.

Lẽ nào...

“Cô Chung.” Bà Giang gọi cô.

“Bác gọi cháu là Tuệ Nhi được rồi ạ.” Cô ngẩng đầu nhìn bà Giang rồi bối rối nhìn xuống đất.

“Nhà Tuệ Nhi có những ai?”

“Bố mẹ cháu mất sớm, cháu có một anh trai làm trong côngty TMT ở Mỹ.” Cô thành thật trả lời, sợ biểu hiện của mình không tốt làm ngườinhà của Giang Hạo Vũ ghét cô.

Bà Giang nghe đến công ty TMT, ngạc nhiên quay đầu hỏi con gái: “Able cũng làmở công ty đó đúng không?”.

Chị gái Giang Hạo Vũ gật đầu rồi nói thêm: “Anh ấy là giám đốc nhân sự của côngty đó”.

“Thật là trùng hợp!” Bà Giang cười, không tiếp tục chủ đề đó nữa, trực tiếp đithẳng vào vấn đề.

“Hôm nay bác đến đây vì muốn nhờ cháu khuyên Hạo Vũ, bây giờ các cháu còn nhỏ,việc học là rất quan trọng, không thể vì chuyện tình cảm mà từ bỏ học hành.Nhưng các bác đã nói nhiều mà nó không nghe, vì thế nhờ cháu khuyên nó, khôngđược bỏ học như thế.”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn bà Giang.

Bà vừa nói gì? Bỏ học?

“Không phải Evan nói anh ấy không muốn đi chơi Noel cùng bạn nên về nhà sao?”

Không cần nói nhiều hơn vì cô hiểu mình là nguyên nhân của chuyện này. Cô cảmthấy rất ân hận, nếu cô không bị ốm thì Giang Hạo Vũ sẽ không đưa ra quyết địnhnhư thế. Là cô đã cản đường anh, làm lỡ dở tiền đồ của anh.

Cô bối rối tiễn mẹ và chị gái Giang Hạo Vũ về, xe của họ đixa rồi, cô vẫn đứng yên lặng ở cửa.

Cô hàng xóm chạy sang, nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.

“Nhã Tuệ, sao cháu quen bà Giang?”

“Cô biết bác ấy sao?” Cô hỏi một cách ngốc nghếch.

“Làm gì có ai không biết? Gia tộc họ Giang chiếm già nửa nền kinh tế nước này, nổi tiếng như thế Cháu họ cô là người giúpviệc cho nhà họ.”

Cô hàng xóm còn nói rất nhiều nữa nhưng không có lời nào lọt vào tai cô. Đươngnhiên cô biết gia tộc họ Giang rất nổi tiếng nhưng chưa bao giờ cô liên tưởngđến môi quan hệ giữa anh với họ. Một gia tộc lớn như thếvì sao lại để con trai mình học ở một trường bình thường như vậy?Vì sao lại quen một người ở tầng lớp bình dân như cô? Điều khiến cô không dámtin là chưa bao giờ cô nhìn thấy ờ Giang Hạo Vũ một nét nào của con nhà quyềnquý, anh rất thật thà, khiêm tốn, chăm chỉ giống như xuất thân từ một nhà nhogiáo.

Cô không thể ngờ anh lại là con trai nhà họ Giang.

Cô yên lặng quay vào, ngồi thẫn thờ trong vườn, Giang Hạo Vũ gọi điện đến một hồi lâu cô mới nghe thấy.

“Sao thế? Em bận à? Sao em không nghe điện thoại?” Giang Hạo Vũ có vẻ hơi lolắng, giọng điệu gấp gáp.

“Evan, vì sao anh quay vê?” Cô đột ngột hỏi anh.

“Tuệ Nhi, anh... Thật ra anh... Anh bỏ học rồi.”

“…”

“Tuệ Nhi, em đừng như vậy, dù sao anh cũng không thích chuyên ngành đó, lạiphải xa nhà.”

Sao có thể như thế được? Sao anh có thể không thích chuyên ngành mà anh chọnlựa? Anh bỏ học hoàn toàn là vì cô. Nước mắt cô chảy dài.

Đột nhiên cô rất sợ anh sẽ rời xa cô. Cô bắt đầu nghĩ có lẽ bà Giang đến tìm côkhông đơn giản chỉ vì việc Giang Hạo Vũ bỏ học. Có thể bà xuất hiện là để cảnhcáo cô.

Nghĩ cũng phải, gia đình hai bên khác biệt nhau nhiều như thế không nói đếnviệc cô không xứng với Giang Hạo Vũ, quan niệm xã hội cũng đủ khiến gia đình anh ngăn cản. Huống hồ, cô còn là nguyên nhân khiếnGiang Hạo Vũ bỏ học.

Chắc chắn bà Giang rất hận cô! Mặc dù đến gặp cô với thái độ hòa nhã như thếnhưng sau khi biết được thân phận của cô, thái độ của bà càng khiến cô bất an.

“Tuệ Nhi, tha lỗi cho anh được không, anh không cố ý dối em.”Giang Hạo Vũ hơi lo lắng, cố gắng giải thích.

“Em không sao, em phải nói lòi xin lỗi mới phải. Evan, anh định làm gì tiếptheo?”

Yên lặng, đây là lần đầu tiên gọi điện mà hai người cùng yên lặng lâu như vậy.



Ba ngày trôi qua, mặc dù gọi điện cho cô nhưng Giang Hạo Vũ không đến gặp cô,rõ ràng tâm trạng của họ bị ảnh hưởng bởi việc này. Cô không dám kể cho anhnghe chuyện mẹ anh đến tìm cô, cũng không khuyên anh quay trở lại trường tiếptục đi học như bà Giang hy vọng.

Hàng ngày, cô sống trong nỗi sợ hãi, cảm giác như chỉ cần Giang Hạo Vũ quay trởlại Anh là họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Cô không muốn xa anh nên tronglòng hơi ích kỷ, nghĩ rằng như thế này cũng tốt, dù sao anh cũng ở Singaporenên cô vẫn được gặp anh. Cô không muốn nghĩ đến gia đình anh, không muốn nghĩđến khoảng cách giữa mình và Giang Hạo Vũ cùng những rào cản ngăn cách họ, côgiống như chim đà điểu chui đầu xuống cát.

Tối ngày 30, anh trai cô đột ngột về nước và kéo cô ra khỏi đống cát đó.

Tan làm, một mình cô về nhà trong tâm trạng treo ngược cành cây, bước vào cửa,cô ngạc nhiên thấy anh cô đang dựa vào sofa, mắt nhắm lại, tay trái vẫn còn đặtlên va li hành lý.

Cô ngạc nhiên chạy vào nhà, tiếng cửa đóng lại khiến cho anh cô giật mình.

“Anh, sao anh về mà không nói với em?” Cô sà vào lòng anh trai, vui mừng bậtcười. Đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ trong những ngày này, quên tất cảnhững phiền muộn mà gia đình Giang Hạo Vũ đem đến.

Anh trai cô trở về, cô không còn phải ở một mình nữa nên cảm thấy yên lòng.

Nhưng anh trai cô không vui vẻ như cô, chỉ ôm cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô màkhông nói gì.

Cô cảnh giác nhìn thái độ lạ lùng của anh trai, vội vàng ngồi dậy.

Vẻ mặt anh cô rất mỏi mệt, mấy ngày không cạo nên râu hơi dài, tóc rối không buồn chải, không còn tinh thần vui vẻ, thoải máinhư trước đây.

“Anh, anh đi máy bay nên mệt à?”

Anh trai cô lắc đầu rồi cười, đó là một nụ cười rất khổ sở.

“Anh, sao thê? Vì sao anh về mà không nói một tiếng? Thời gian trước không phảianh nói anh rất bận sao? Ngày lễ Giáng sinhcũng phải làm thêm giờ, vì sao bỗng nhiên lại được nghỉ sớm thế?”

“…”

“Anh, anh nói đi, không phải chúng ta đã hứa không giấu nhau chuyện gì sao?”

Cô lắc lắc tay anh, dáng vẻ của anh khiến cô sợ hãi.

Một lát sau, anh đưa tay ôm cô rồi nói: “Anh không có việc làm nữa rồi”.

Không có... việc làm? Đối với cô, đây là một tin động trời. Cô biết anh trai côrất yêu công việc này, luôn chăm chỉ và chú tâm, ngay cả trong các cuộc điệnthoại hỏi thăm cô vào dịp nghỉ lễ, anh cũng kể vềniềm vui trong công việc của mình, không cần biết cô có hiểu hết không. Hơnnữa, hai ngày trước anh còn gọi điện thông báo anh sẽ được thăng chức và tănglương, vì sao bây giờ lại nói là không có việc làm nữa? Trong lòng cô cảm thấybất an.

Anh trai cô nói rồi tiếp tục chìm đắm trong nỗi buồn của mình.

“Họ nói anh tiết lộ thông tin lưu trình thiết kế, vì sao anh có thể làm mộtviệc như vậy được? Lưu trình đó là tâm huyết của anh, làm sao anh có thể tiếtlộ ra bên ngoài? Sao có thể như thế?”

“Anh...”

Anh cầm lấy cánh tay cô với vẻ đang bị kích động: “Vì sao họ có thể hiểu nhầmanh như thế?”.

Anh ôm lấy đầu run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn làm cô sợ hãi. Nhưngkhông thể thoát khỏi cảm giác buồn bã và phẫn nộ, đột nhiên anhbật khóc.

Cô không biết phải làm gì, cảm giác bất an ngày càng lớn đến mức cô không saokhống chế nổi nữa. Mỗi từ anh trai nói như dao đâm vào trái tim yếu ớt của cô. Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.

Liệu có phải vì cô không muốn từ bỏ Giang Hạo Vũ, nên... cô không dám nghĩtiếp.

Anh trai cô mệt mỏi nên không để ý đến sự khác thường của cô, kéo va li vềphòng mình. Trước khi đóng cửa, anh cố gắng nở một nụ cười an ủi cô: “Anh khôngsao, chỉ cần có bản lĩnh sẽ không sợ không tìm được việc. Hơn nữa, về đây làmviệc, anh có thể ở gần em, như vậy cũng tốt”.

Anh không nói cho cô biết, trong ngành này, tiết lộ bí mật là một tội rấtnghiêm trọng, anh sẽ mãi mãi không còn chỗ để đặt chân. Anh đã không có duyênvới công việc mà anh yêu thích, rất có thể còn phải đối mặt với pháp luật.

Anh không nói không có nghĩa là cô không hiểu. Cô đang chìm trong những suynghĩ của mình không sao thoát ra được.

Cô nhớ hôm bà Giang đến, cô đã nhắc đến công ty anh trai cô làm việc, rõ ràngbà Giang và con gái quen lãnh đạo cấp cao của công ty đó, hình như là giám đốcnhân sự.

Lẽ nào vì cô không muốn khuyên Giang Hạo Vũ quay về Anh, không muốn rời xa anhnên họ làm như vậy để cảnh cáo cô?

Tay chân cô lạnh ngắt như vừa bị rơi xuống nước, cô không sao thở được.

Tối hôm đó, cô không nấu cơm, ngồi trong phòng khách suynghĩ mông lung. Anh trai cô cũng không ra khỏi phòng, ngôi nhà yên lặng nhưkhông có người.

Sau một đêm không ngủ, tinh thần cô suy sụp. Cô thấy anh trai bước ra khỏiphòng.

Cả đêm không khóc, lúc này cô không kìm nén được nữa. Là cô có lỗi với anhtrai, là cô đã hại anh không phát triển sự nghiệp được nữa. Sau khi bố mẹ mất,anh trai đã gánh vác mọi việc trong gia đình, từ học phí, sinh hoạt phí cho đến món nợ mà bố mẹđể lại. Anh trai đã vất vả và phấn đấu vì cô, còn cô lại ngáng đường anh, cảntrở anh.

Nếu cô không yêu Giang Hạo Vũ, nếu cô hiểu chuyện hơn, không chỉ biết nghĩ đếntình cảm của mình, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.

“Em gái, đừng khóc nữa, anh không sao.” Anh trai cô bước lại gần an ủi, ôm côvào lòng. “Em có nhớ khi bố mẹ mất anh đã nóigì không? Từ nay về sau anh em mình sẽ ở bên nhau, cho dù gặp khó khăn vất vảđến đâu, chúng ta đều phải đỡ nhau bước tiếp. Anh em mình không được để bố mẹ thất vọng đúng không? Bố mẹ ở trên thiên đường sẽ luôn phù hộ chúng ta. Em gái, hãy tin anh, những gìkhông tốt đẹp sẽ trôi qua, nhất định chúng ta sẽ ổn.”

Cô vùi đầu vào lòng anh, mọi thứ sẽ tốt đẹp, chỉ cần cô từ bỏ.

Lúc đó, cô đã đưa ra quyết định, cô sẽ từ bỏ tình cảm khắc cốt ghi tâm của mìnhvới Giang Hạo Vũ.

Cô nên rời xa anh, cô không muốn là một hòn đá ngăn bước chân anh, không muốnanh vì cô mà xung đột với gia đình, không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ.

Anh trai luôn luôn chăm sóc bảo vệ cô, cô nên toàn tâm toàn ý với anh traimình, có lẽ mối tình trẻ con của cô chỉ là bóng câu qua cửa sổ, sẽphai nhạt rất nhanh theo thời gian.

Không có cô, sẽ có một nàng công chúa thật sự xuất hiện bên Giang Hạo Vũ. Côchỉ là một cô gái lọ lem không được hạnh phúc bên hoàng tử, mối tình tốt đẹptrong câu chuyện cổ tích đó chỉ có thể lừa dốinhững cô gái bé nhỏ như cô mà thôi.

Sau khi biết về hoàn cảnh gia đình của Giang Hạo Vũ, cô luôn trôn tránh vờ nhưchưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện thực không cho phép cô tiếp tục nói dối lòng mình, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với vấn đềnày.

Cô không xứng với Giang Hạo Vũ, nếu không có chuyện xảy ra với anh trai cô, côvà Giang Hạo Vũ cũng không thể đến với nhau. Lời thề mãi mãi yêu anh của cô trởnên ấu trĩ. Mãi mãi, thế nào là mãi mãi, một năm? Hai năm? Mười mấy năm? Mấy chục năm? Cô và Giang Hạo Vũkhông có nhau mãi mãi, mãi mãi không có nhau.

Cô đi học như mọi ngày nhưng không có chữ nào lọt vào đầu. Cả ngày cô chỉ nghĩđến việc làm thế nào để chia tay với Giang Hạo Vũ, cô đau đớn run rẩy khi nghĩtới từng chi tiết. Nhưng khuôn mặt khổ sở của anh trai hiện lên trong đầu côkhiến cô hạ quyết tâm.

Ngày mai là năm mới, cô chỉ lên lớp nửa buổi rồi được nghỉ, cô không về bằngcổng chính vì biết Giang Hạo Vũ đang đứng đó đợi cô. Anh là người biết giữ chữtín, anh đã hứa cùng cô bước sang năm mới nên sẽ dùng mọi cách để giữ lời hứacủa mình. Cô chạy nhanh đến quán cà phê nơi mình làm việc rồi cố gắng thuyếtphục một nhân viên nam làm cùng cô diễn vở kịch phản bội khi Giang Hạo Vũ tớitìm cô.

Quả nhiên, Giang Hạo Vũ không tìm được cô, gọi điện cô không nghe máy, sau khihỏi thăm bạn học của cô, anh đến nơi cô làm việc.

Tất cả đều đã được sắp xếp sẵn, bao gồm cả việc tắt điện thoại ở nhà, nhờ bạnhọc tiết lộ địa chỉ cô làm việc cho Giang Hạo Vũ.

Anh đến, cô cố tình bước đến bên vị khách háo sắc, đặt cà phê lên bàn. Vị kháchkhông bỏ qua cơ hội chạm vào tay cô. Thấy Giang Hạo Vũ bước nhanh lại, cô hạtay bưng khay xuống bối rối, anh bạn làm cùng cô lao lại. Anh kéo tay cô giúpcô giải vây rồi hai người chạy vào ngõ nhỏ phía sau quán.

Giang Hạo Vũ suýt nữa thì đấm vào mặt anh bạn làm cùng cô. Cô không thể tin đólà Giang Hạo Vũ mà cô đã quen. Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh có thể có hành độngbạo lực như vậy. Tất cả đều vì cô, cô đã khiến anh mất bình tĩnh mà quên điphẩm chất tốt đẹp của mình.

Cố gắng kìm nén đau khổ, cô thốt lên những lời tuyệt tình trước thái độ kinhngạc và đau đớn của Giang Hạo Vũ.

“Em và anh ta đang làm gì?”

“Làm những điều anh đã nhìn thấy.” Cô lạnh lùng trả lời.

“Anh nhìn thấy? Tuệ Nhi, thế là có ý gì? Rốt cuộc là em có ý gì?”

“Anh ấy là bạn trai của em.”

“Thế còn anh? Anh là gì?”

“Bạn trai cũ.”

“Bạn trai cũ? Chúng ta chia tay nhau từ lúc nào? Vì sao anh không biết?”

“Bây giờ. Anh đã biết quan hệ giữa em và anh ấy, quan hệ của chúng ta đã kếtthúc rồi.”

Cô không hiểu cảm giác của cô lúc đó là gì? Cô dựa vào người anh bạn, không dámngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống đất, cô biết Giang Hạo Vũ đang rất đau khổ, cảmgiác bi thương như sắp nhấn chìm cô. Cô nhìn thấy nước mắt không ngừng rơixuống dưới chân Giang Hạo Vũ.

Anh khóc sao? Xin lỗi, xin lỗi...

“Có phải anh có gì không tốt không? Anh sẽ sửa sai có được không? Không đượcchia tay anh, đừng thích người khác được không? Được không?”

Đừng cầu xin cô được không? Cô không đáng được anh đối xử như vậy. Cái ôm củaanh vẫn ấm áp như thế, lúc này giống như một ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô kìm néncảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn Giang Hạo Vũ đang bỏ tất cả lòng tự trọng cầuxin cô: “Anh không có gì không tốt, chẳng qua em không thích nữa mà thôi. Khianh đi du học ở Anh, em phát hiện ra em không thích anh như em vẫn nghĩ. Bâygiờ, em rất yêu anh ấy, mong anh đừng như thế này nữa được không? Tất cả đềuhội ngộ rồi phân ly, không nên níu kéo như thế này nữa, rất khó coi”.

Đây là câu nói tuyệt tình nhất của cô, người nghe là người mà cô yêu nhất.Trong lòng cô không ngừng tự dặn mình phải kiên trì, chỉ có kiên trì cô mới cóthể bảo vệ được người thân và trả lại hết tình cảm cho anh.

Hãy hận cô đi! Hận cô đi! Thời gian trôi qua, anh sẽ hiểu tình yêu thời trẻngốc nghếch như thế nào, anh đã lãng phí thời gian yêu một cô gái không xứngđáng với anh, sau đó anh sẽ quên và bắt đầu một cuộc sông hạnh phúc mới.

Cô bé lọ lem là cô chỉ cần có người thân bên cạnh là hạnh phúc rồi.

Khi Giang Hạo Vũ quay người chạy đi, chân cô mềm nhũn và khuỵu xuống. Cô nhìntheo hướng bóng dáng Giang Hạo Vũ biến mất, trong lòng là một khoảng khôngtrống rỗng.

Cô ngồi yên trên đất, không biết anh bạn làm cùng đã đi từ lúc nào, chỉ thoángnghe thấy anh ấy nói: “Rõ ràng là yêu anh ấy như thế, vì sao phải chia tay?”.

Cô yêu anh, mãi mãi yêu anh, cô không thể yêu bất kỳ ai khác. Nhưng, cô khôngthể không chia tay anh.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sông rất vui vẻ. Bố mẹchiều chuộng cô, dành cho cô cuộc sống tốt đẹp nhất; anh trai yêu quý cô, dùphải chịu mệt mỏi khổ sở như thế nàocũng luôn bảo vệ cô để cô không bị tổn thương; Giang Hạo Vũ yêu cô, luôn manghạnh phúc và vui vẻ đến cho cô. Vì thế cô không hiểu đau khổ là gì, cô nghĩviệc phải xa bố mẹ và Giang Hạo Vũlà nỗi đau khổ lớn nhất trên thế giới này, cô đều có thể chịu đựng. Nhưng khôngngờ, trên đời này lại có những nỗi thống khổ lớn hơn cả sinh ly tử biệt, giốngnhư cảm giác cô đang phải trải qua lúc này.

Cô đã làm tổn thương người cô yêu nhất và làm tổn thương chính mình.

Cô ngồi đó, bất động như một bức tượng. Cô không cảm thấy những giọt mưa lớnđang rơi lên người mình đau buốt.

Cô ngồi đó đến khi trời tối mịt.

Cô nhớ là phải nấu cơm cho anh nên không thể không đứng dậy trở về. Cô bướctrên đường không có một bóng người trong màn mưa. Cô biết cô sẽ không còn hạnh phúc trong tình yêu nữa, hạnh phúc đã đi theoGiang Hạo Vũ rồi.

Cô đẩy cửa vào nhà, không nhìn thấy anh đang bước đi bước lại trước cửa đợi côvề.

“Sao em về muộn thế? Vì sao lại tắt điện thoại bàn?” Anh trai thấy cô ướt sũngnước mưa, vội vàng chạy tới cầm tay cô, định đưa cô vào nhà.

Nhưng cô né tránh khi tay anh chạm vào cô, bước vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại.

“Em sao thế? Em mở cửa được không?”

Anh trai ở ngoài cửa lo lắng gọi cô. Nhưng tiếng gọi của anh khiến cho cô khôngkìm nén được những đau khổ trong lòng, cô trùm chăn khóc.

Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa lao vào, kéo cô dậy, ôm chặt lấy cô rồi hỏi:“Sao thế? Em nói cho anh biết có chuyện gì nào!”.

Cô sà vào lòng anh không nói gì và tiếp tục khóc.

“Vì anh sao? Vì chuyện công việc của anh nên em buồn sao?”

Câu nói của anh khiến cô phản ứng lại. Cô đã làm tổn thương Giang Hạo Vũ, làmtổn thương chính mình chì vì một mục đích là giữ lại công việc cho anh, giữ lạinhững hy vọng cho anh.

Cô thoát ra khỏi lòng anh, vừa chạy vào phòng anh vừa nói với chính mình: “Dọnđồ đạc, đúng rồi, đi dọn đồ đạc”.

Cô lấy quần áo của anh nhét vào va li, không gấp gọn gàng mà vò vào thành mộtđống. Anh trai cô đi theo, giữ lấy cô lúc đó đang trong tâm trạng hoảng loạn,hỏi lớn: “Tuệ Nhi, em đang làm gì thế?”.

“Thu dọn đồ đạc, giúp anh thu dọn đồ đạc,anh đi mua vé máy bay về Mỹ đi.” Cô bị anh giữ chặt không động đậy được, mắt mởtròn nhìn anh rồi khóc, nhưng ánh mắt cô không bộc lộ cảm xúc gì.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, đang chuẩn bị nói gì với cô thì có tiếng chuôngđiện thoại bàn vang lên.

Cô sực tỉnh khi nghe thấy tiếng chuông, biết rằng có người gọi cho cô, vội vàngchạy ra nghe. Cô không thể để anh trai côbiết chuyện này, không thể để anhphải lo lắng cho cô.

Trong lòng cô có một chút hy vọng Giang Hạo Vũ gọi đến, hy vọng anh có thể biếtsự thật và giúp cô giải quyết.

Duy gọi điện đến từ một nơi rất ầm ĩ, có vẻ như đang ở sân bay. Không đợi côlên tiếng, Duy lắp bắp: “Nhã Tuệ, chuyện gì xảy ra giữa cậu và Giang Hạo Vũthế? Bây giờ Hạo Vũ muốn bay đi Anh, ai khuyên cậu ấy cũng không được. Cậu ấydầm mưa cả chiều nay và đang bị sốt!”.

“Bọn mình chia tay rồi.” Nghe nói Giang Hạo Vũ đang bị sốt, cô cảm thấy vô cùngđau lòng, mắt tối lại nhưng cô vẫn cần nói điều phải nói.

“Chia tay? Sao lại chia tay? Cho dù các cậu chia tay hay không thì cậu hãy mauđến đây, lừa thế nào để cậu ấy ở lại cũng được,bây giờ sức khỏe cậu ấy như thế không lên máy bay được!”

“Mình không đến được.” Cô cắn mạnh đầu lưỡi mình để lấy đủ lý trí tiếp tục giảvờ lạnh lùng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. “Bây giờ trời mưa to nên chuyến bay bịhoãn, cậu...” Duy vẫn chưa nói xong thì Giang Hạo Vũ hét lên, sau đó điện thoạitắt.

Cô nghe thấy Giang Hạo Vũ hét lên trong điện thoại: “Gọi điện cho cô ấy làm gì?Suốt cuộc đời này, mình không muốn gặp lại cô ấy nữa.”

Lúc đó, lòng cô đã chết. Cô cảm thấy tuyệt vọng, như thể có một cây gậy gỗ đánhmạnh vào đầu khiến cô hoa mắt. Cô bắt đầu nôn như thể lục phủ ngũ tạng sắp rơi ra ngoài.

Anh trai cô chạy lại, đỡ lấy cô rồi hỏi: “Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?Không phải hôm qua em nói chúng ta sẽ không giấu nhau điều gì sao? Có việc gì em cứ nói với anh, chúng ta sẽ cùngnhau giải quyết.”

Tư duy của cô không còn rõ ràng nữa, cô chỉ cảm thấy đầu mình có muốn vàn chiếckim đang xuyên vào, đau đến mức không nghe thấy gì nữa.

Cô tự nói với chính mình, lúc thì nói muốn tiếp tục dọn đồ đạc cho anh đi Mỹ,lúc lại nói chỉ cần chia tay với Giang Hạo Vũ, anh trai cô sẽ không bị đuổiviệc nữa.

Đột nhiên, anh trai cô giơ tay tát mạnh lên mặt cô, như vậy mới khiến cho côtỉnh táo lại.

“Vấn đề công việc của anh có liên quan đến bạn trai của em sao?”

Cô bị anh đánh nên sợ hãi rơi nước mắt và gật đầu.

“Gia đình họ không muốn các em ở bên nhau nên lấy anh để uy hiếp em sao?”

Cô lại gật đầu.

“Sao em hồ đồ thế làm như vậy có lấy lại được công việc cho anhkhông?” Anh trai cô hơi tức giận, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ đau xót.

Cô xúc động nói, “Có thể, chỉ cần em và Evan chia tay, anh sẽ được quay lại làmviệc. Em đi giúp anh thu dọn đồ đạc, anh đi Mỹrồi sẽ biết, tất cả chỉ là hiểu nhầm.”

“Em gái, sao em lại như vậy? Em yêu cậu ấy không? Vì sao yêu cậu ấy lại làm tổnthương đến cậu ấy? Lẽ nào em không thấy đau lòng sao?”

Đau lòng, đương nhiên cô đau lòng, đau đến mức sắp chết, nhưng cô không còn cáchnào khác.

“Em gái, anh không cần em làm như vậy, em hiểu không? Nếu nguyên nhân thật sựlà như vậy, anh không cần đi làm ở công ty đó nữa. Anh có tay có chân, làm gìcũng được, không nhất thiết phải làm trong ngành đó. Cậu ấy rất yêu em phảikhông? Em làm tổn thương cậu ấy như thế lẽ nào không sợ có chuyện gì xảy ra vớicậu ấy sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thì em sẽ làm thế nào?”

Có thể có chuyện gì không hay xảy ra với Evan sao? Anh ấy đang bị sốt!

“Em ở nhà đợi anh, anh đi mượn xe, chúng ta sẽ ra sân bay nói chuyện rõ ràngvới cậu ấy.”

“Không, không cần...”

Đáng tiếc cô chưa kịp nói dứt lời, anh cô đã chạy ra ngoài. Cô chóng mặt nênkhông còn đủ sức đuổi theo, đành ngồi trên nền nhà, ôm lấy hai chân và suy nghĩmông lung.

Một lát sau, anh trai cô mượn được một chiếc xe chở hàng nhỏ của nhà hàng xóm.Anh kéo cô ra khỏi cửa, đưa cô ngồi vào xe rồi lái xe ra sân bay.

Trên đường, cô không ngừng yêu cầu anh đừng đi, càng đến gần sân bay, cô càngcảm thấy lo sợ.

Chắc chắn người thân của Giang Hạo Vũ đều có mặt ở sân bay, nếu thấy cô đếngiải thích với Giang Hạo Vũ, họ sẽ rất tức giận, cô không đủ sức gánh chịu hậuquả. Cô hy vọng anh trai cô sẽ về Mỹ làm việc, hy vọng Giang Hạo Vũ sẽ chọn mộtcô gái tốt hơn cô, vì hai lý do đó, cô không thể đến sân bay, không thể xuấthiện trước mặt Giang Hạo Vũ.

Ngoài trời mưa không ngừng rơi, gió gào thét, tầm nhìn rất ngắn, đèn phía trước xe hầu như không còn côngdụng.

Cách sân bay khoảng một cây số, cô cảm thấy hốt hoảng hơn. Cô kéo tay anh trai,khóc và nói: “Anh, chúng ta quay về được không? Chúng ta quay về coi như chưahề có việc gì xảy ra, coi như em chưa từng có bạn trai. Anh, em sẽ đi Mỹ vớianh được không? Chúng ta cùng đi Mỹ và không xa nhau nữa.”

Anh trai cô quay đầu lại nhìn cô, lắc đầu một cách dứt khoát.

Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, sét đánh ngang bầu trời, cô sợ hãi đến mức haitay run rẩy, bám lấy tay cầm vô lăng của anh trai, chiếc xe bắt đầu chạy xiênsang dải phân cách.

Anh trai cô hoang mang bẻ tay lái để xe chạy về đúng làn đường, nhưng lâu rồikhông lái xe nên anh hơi mạnh tay, chiếc xe chạy thành hình chữ S.

Đúng lúc đó có một chiếc xe tải chạy ngược lại, vì mưa bão nên không nhìn rõphía trước.

Có một ánh sáng mạnh làm cô lóa mắt, cô sợ hãi hét lên, sau đó là tiếng va chạmrất mạnh, chiếc xe chở hàng bay lên và rơi xuống bên đường.

Thời gian như ngừng trôi, con đường ra sân bay trở lại yên tĩnh.

Cô không biết gì nữa, mưa nhỏ dần, gió thổi tan đi những đám mây đen u ám, ánhtrăng soi sáng bầu trời đêm. Có một chiếc máy bay bay ngang qua, không biết đếnvụ tai nạn đáng sợ dưới mặt đất.

Khi cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, sự việc đã trôi qua được hơn một tháng.

Bác sỹ lo tình trạng của cô chưa ổn định có thể bị shock nên giấu cô việc anhtrai cô đã mất ngay tại hiện trường trong vụ tai nạn đó, chỉ nóivới cô anh trai cô bị thương giốngcô, đang được điều trị ở phòng bên cạnh, không hề nguy hiểm đến tính mạng nhưngkhông thểra khỏi giường để đến thăm cô.

Họ giấu cô không được lâu, khi cô có thể tự mình ra khỏi giường, cô phát hiệnra bác sỹ điều trị đã lừa cô.

Khi nhìn thấy hộp tro cốt của anh trai, trong đầu cô không ngừng hiện lên câunói: Chính cô đã hại chết anh trai, chính cô đã hại chết anh trai, chính cô. Vì sao người chết đi không phải là cô? Lẽ ra phải làcô mới đúng, vì sao anh trai cô bất hạnh như thế vì sao anh lại phải chết thaycô?

Cô dường như phát điên đẩy hộp tro cốt ra, không tin đó là của anh trai cô, côkhông tin anh trai cô đã chết, không tin cô không còn người thân, cô khóc, ngồithu mình ở góc phòng, không ngừng nói nhảm, đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa.

Tình trạng của cô rất xấu, tinh thần không ổn định, các vết thương trến ngườibị cô cào cho tóe máu. Lúc y tá của bệnh viện nghĩ rằng cô đã phát điên thì độtnhiên cô tỉnh táo trở lại, cảm giác đau đớn trên cơ thể khiến cô quay về hiện thực. Nhưng nghĩ đến anh trai côlại đau đớn không sao chịu nổi.

Hơn một tuần trôi qua, cô dần dần chấp nhận việc anh trai cô đã mất, tâm trạngcủa cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng khi y tá cảm thấy thở phào nhẹ nhõm thì cóchuyện xảy ra.

Cô vô cùng căm ghét bản thân mình, hận rằng vì sao mình không chết, nhân lúc ytá không để ý, cô dùng một miếng kính vỡ cứa vào động mạch cổ tay trái của mìnhrồi bình thản đắp chăn lại, ngủ thiếp đi.

Nhưng khi cô mơ hồ tỉnh lại, thấy mình vẫn còn sống, tinh thần cô bị kíchđộng đến mức phải dùng thuốc mới có thể giúp cô trấn tĩnh.

Những ngày sau đó, cô còn có ý định tự sát mấy lần nữa, bác sỹ không còn cáchnào khác đành mang tất cả mọi đồ vậttrong phòng cô đi, đồng thời cử một y tá đặc biệt ở bên cô suốt cả ngày. Côbiết mình không còn cơ hội để tự sát nên nằm yên lặng trên giường, không nóigì, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có một mình cô biết, cô đang đợi, đợiđến lúc có cơ hội được chết.

Cuốỉ cùng có một ngày, nhân viên y tá bị đau bụng, thấy cô ngủ say nên vào nhàvệ sinh một lát. Cô tranh thủ cơ hội đó, chầm chậm leo lên nóc nhà bệnh viện.

Cô ngồi trên mép trần nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tóc cô dài bay trong gió,cô nở một nụ cười mơ màng.

Cô không nghe thấy tiếng mọi người đang la hét ở phía dưới, không nghe thấynhững lời nhân viên y tá lúc đó đã theo cô lên đến nơi để khuyên nhủ cô. Cô vẫnnhìn lên bầu trời và không có phản ứng gì.

Trong tâm tưởng, cô nhìn thấy bố mẹ cô đang đón cô lên thiên đường, đưa cô rờixa thế giới đau khổ này. Cô chớp mắt nhìn lên bầu trời, có ảo giác đang nhìnthấy cảnh bố mẹ cô cưỡi mây xuống với cô.

Bỗng nhiên, cô cười rất vui vẻ, trên khuôn mặt trẻ trung nở một nụ cười trongsáng. Cô nghiêng người về phía trước, đứng dậy trong tiếng hò hét của mọingười, có lẽ, chỉ cần cô bước lên một bước là có thể vĩnh biệt thế giới này.

Bệnh viện đã báo cảnh sát, phía dưới một chiếc đệm không khí được trải ra.

Mọi người lên trên nóc nhà đông dần, không chỉ cóbác sỹ, y tá mà còn có rất nhiều cảnh sát. Một người cảnh sát già cẩn thận bướclại gần và bắt đầu nói chuyện với cô.

“Cô gái, cô vẫn còn trẻ, có điều gì nghĩ không thông sao?”

Cô không bộc lộ cảm xúc gì khi thấy ông bước lại gần, nhưng chỉcần ông tiên lênmột bước cô cũng sẽ tiến lên phía trước một bước. Nhân viên cảnh sát già đànhđứng nguyên chỗ cũ, tiếp tục khuyên giải.

“Cô gái, cô vẫn còn có người thân phải không? Vẫncòn có bạn bè phải không? Nếu mọi người biết được cô có ý định này, họ sẽ rấtbuồn! Họ sẽ đau khổ, đau khố suốt đời, vì chết không đáng sợ, chết rồi sẽ khôngbiết gì nữa, còn người sống sẽ sống trong đau khổ. Lẽ nào cô nhẫn tâm để mọingười đau khổ vì cô? Cô nhẫn tâm sao?”

Giọng người cảnh sát già đều đều như đọc sách nhưng cô không bỏ sót chữ nào. Côquay đầu lại nhìn ông hỏi khẽ: “Vậy sao? Người sống sẽ đau khổ sao?”.

Người cảnh sát gật đầu, có vẻ như không hề có ý định lừa cô.

Cô quay người lại, sau khi leo lên nóc nhà, cô không còn đủ sức nữa, cô ngãxuống và ngất đi.

Cô không muốn làm gì, yên lặng suốt cảngày và chấp nhận sự điều trị của bác sỹ. Thời gian trôi qua, hơn bốn thángsau, cô hồi phục sức khỏe và về nhà.

Cô cắt tóc, đem chôn cùng tro cốt của anh trai bên cạnh mộ của bốmẹ, sau đó bánnhà để bồi thường tiền xe cho nhà hàng xóm, trả hết nợ nần. Cô tìm trong giấytờ của mẹ để lại cách liên lạc với bác của cô, làm thủ tục di dân và về nhà bácở Hàng Châu, Trung Quôc. Lúc đi, nhà hàng xóm hỏi cô đi đâu, cô nói đến Mỹ ởcùng anh trai.

Thật ra cô có thể ở lại Singapore nhưng cô không muốn vì ở đất nước này cô đãtrải qua biết bao đau khổ, cô hy vọng có thể chọn cách nào đó để trừng phạt bảnthân mình, giống như người cảnh sát già đã nói, cả cuộc đời sống trong đau khổ.

Cả cuộc đời này, cô sống tiếp là vì đau khổ, muốn dùng đau khổ chuộc lại nhữngtội lỗi đã gây ra và có cơ hội được gặp lạingười thân của cô trên thiên đường.

Đến Trung Quốc, sống nhờ ở nhà người khác, cô đổi tên thành Lâm Mặc, tiếp tụchọc rồi lao đầu vào đi làm, tất cả tiền kiếm được cô đều đưa cho bác, coi nhưđó là tiền cô ở nhờ nhà bác.

Cô luôn sống yên lặng và cô độc, không kết bạn giao lưu với ai, hàng ngày saukhi đi làm về, cô nằm trên giường, ôm chú gấu Pooh Giang Hạo Vũ tặng cô, nhớlại những sai lầm của mình và chịu đựng cảm giác đau khổ trong lòng.

Dần dần, cô nhận ra mình có điều gì đó rất lạ. Cô cảm thấy máu trong người mìnhchảy một cách bất thường, tim cô như bị cào xé. Cô không khống chế được nhịpthở, không khống chế được cơ thể, thậm chí không không chế được cảm xúc củamình. Tình trạng này xuất hiện ngày càng thường xuyên và nghiêm trọng hơn khiếncô không biết phải làm thế nào.

Cho đến một ngày, cảm thấy rất khó chịu, vô tình cô làm rơi một chiếc cốc thủytinh xuống nền nhà, cô ngã xuống, bị những vết thủy tinh võ cứa vào người chảymáu. Điều kỳ lạ là vào lúc đó, cảm giác khó chịu đột nhiên biến mất.

Cô tiếp tục thử vài lần và phát hiện ra đó là một cách rất tốt để giải tỏa cảmgiác khó chịu. Từ đó, mỗi lần lâm vào tình trạng như vậy, cô lại dùng sao sắccứa lên da mình, nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương. Khi cảm giác khó chịuhoàn toàn biến mất, cô tự bôi thuốc và băng vết thương một cách chuyên nghiệpnhư một bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ.

Đương nhiên, không phải chỗ nào trên cơ thểcô cũng có thể áp dụng cách chữa trị đó, ngoại trừ những vùng da không che điđược, trên bụng, trên lưng cô, những phần da thịt nào mà hai tay cô có thể chạm đến đều không cònlành lặn. Vết thương cũ vừa lành, vết thương mới đã xuất hiện, dần dần các vếtsẹo không thể mờ đi được nữa.

Cô vẫn bình thản sống như thế nghĩ rằng có thể tiếp tục duy trì tình trạng đómãi mãi. Trên cổ tay cô có đeo một chuỗi hạt lấy từ cửa Phật, đó là món quà bácgái tặng cho cô khi cô trở về, hy vọng cô có thể từ bỏ mọi đau thương tronglòng để dũng cảm sống tiếp. Cô không cần đến công dụng của chuỗi hạt đó, cô chỉcần nó giúp cô che đi vết sẹo đáng sợ trên cổ tay trái của mình. Cô không thểđể ai biết bí mật này, cô giấu vào tận sâu trong tim, hàng đêm nhớ lại và đaukhổ, rồi tiếp tục tự hành hạ mình.

Nếu không gặp Tô Á Nam ở một cửa hàng phục vụ đồ ănnhanh, có lẽ cô sẽ tiếp tục sống như thế cho đến khi nào cô không còn chịu đựng nổi nữa.

Lúc đầu, cô không thích làm việc cùng Tô Á Nam vì Tô Á Nam sôngrất vui vẻ giống hệt cô trước đây, cô sợ cô không chịu nổi. Cô biết Tô Á Namcũng không thích cô vì nghĩ cô xinh đẹp và kiêu ngạo nên không thèm để ý đếnai.

Tô Á Nam là một người sống nhiệt tình, thẳng thắn, quan hệ rất tốt với mọi người. Chỗ nào có cô ấy chỗ đó vang lêntiếng cười nói vui vẻ, ngược lại, cô là một người cô độc, luôn một mình thu dọnbàn ăn, mang thức ăn cho khách, rửa hàng đống bát đĩa. Không ai giúp đỡ cô vìcô không cần ai giúp đỡ.

Trong mắt của mọi người, cô là một người đẹp lạnh lùng, đi một mình, về mộtmình.

Cho đến ngày hôm đó, trên đường đi làm về bước qua một ngõ nhỏ, cô thấy Tô ANam giúp đỡ một học sinh nữ đang bị nhóm côn đồbắt nạt. Lúc đó cô nghĩ, Tô ÁNam sẽ gặp phiền phức vì nhóm côn đồ đó cóthế lực đằng sau nâng đỡ và bọnchúng quen biết ông chủ của một tổ chức xã hội đen.

Lúc đó cô không dừng lại, đi thẳng qua con ngõ nhỏ. Việc này không liên quanđến cô, cô không cần tham gia vào vấn đề của Tô Á Nam, ngoài bản thân mình racô không còn quan tâm đến người nào khác.

Nhưng hôm sau, khi thấy Tô Á Nam bị nhóm côn đồ baovây, không kịp suy nghĩ, cô cầm một chiếc gậy gỗ ở bên đường, dùng hết sức lựcđánh một tên đứng ở ngoài cùng. Đầu hắn bị cô đánh cho chảy máu khiến tất cảnhững người có mặt đều ngạc nhiên, Tô Á Nam nhân cơ hội đó bắt đầu đánh lại bọnchúng, một cuộc hỗn chiến xảy ra.

Kết cục rất buồn cười, những tên côn đồ dàydạn kinh nghiệm đột nhiên bị hai cô gái đánh cho không còn mặt mũi nào và bỏchạy.

Cô cảm thấy rất lạ, hóa ra đánh nhau là một việc rất thú vị, trước đây cô chưabao giờ làm như vậy. Cô nhận ra mình đã thay đổi, không giống con người ChungNhã Tuệ trước kia nữa. Như thế cũng tốt, đây là kết quả mà cô mong muốn, ChungNhã Tuệ đã chết rồi, mái tóc dài của Chung Nhã Tuệ đã được chôn cùng anh traianh và bố mẹ, người đang sống để đền tội cho những sai lầm của cô là Lâm Mặc.

Bọn côn đồ chạy rấtnhanh, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng chúng đâu nữa, cô vứt cây gậyrồi quay đầu bỏ đi. Lúc này, Tô Á Nam hét lên sau lưng cô: “Này, làm bạn nhé!”.

Cô quay đầu lại không nói gì, nở một nụ cười. Khi cô vẫn còn đang ngạc nhiên vìthái độ của mình thì nhận ra Tô Á Nam đã quyết định coi cô là người bạn thânsuốt cả cuộc đời.

Sau đó, họ cùng nhau học tập, cùng nhau đi làm. Tô Á Nam rất thích hát, họthường xuyên tham gia các cuộc thi để kiếm tiền, cuộc sống rất đơn giản và vui vẻ. Còn cô, mặc dù ở bên Tô Á Nam nhưngvẫn không quên mục đích sống của mình, cô không bị ảnh hưởng bởi tính cáchkhoáng đạt của cô ấy. Cô che giấu tất cả mọi bí mật của mình, cô nói với Tô ÁNam mình một đứa trẻ mồ côi sống cùng với bác ở Hàng Châu từ nhỏ.

Vào năm chuẩn bị tốt nghiệp, Tô Á Nam nói muốn tham gia một cuộc thi hát ởThượng Hải. Cuộc thi này không giống các cuộc thi họ đã tham gia, người giànhgiải nhất sẽ được ký hợp đồng giá trị một trăm nghìn nhân dân tệ với công ty canhạc. Cô biết Tô Á Nam rất thích ánh đèn sân khâu nên cùng cô ấy đến ThượngHải, thi qua rất nhiều vòng, cô vẫn nghĩ Tô Á Nam sẽ giành chiến thắng, khôngai ngờ cô đứng đầu cuộc khi và giành được hợp đồng.

Cô không muốn làm nghệ sỹ, ca hát không phải là niềm đam mê quá lớn của cô, vàogiây phút cô đổi tên mình thành Lâm Mặc, cô đã không còn mơ ước và sở thíchnào nữa. Vì thế, cô thuyết phục tổng giám sát bộ phận âm nhạc của công ty để côchuyển nhượng hợp đồng cho Tô Á Nam, cô sẽ làm trợ lý cho cô ấy, cùng cô ấyvượt qua mọi vất vả khó khăn trên con đường nghệ thuật để giành được ánh hàoquang như mong ước.

Những ngày ở Thượng Hải, cô tình cờ quen bác sỹ tâm lý Chương Vận, biết nhữngcảm giác khó chịu của mình là triệu chứng của bệnh trầm cảm và tìm ra được loạithuốc giúp cô không cần tự cứa lên da thịt mình nữa.

Cô không muốn Chương Vận điều trị cho cô nhưng thường xuyên đến chỗ cô ấy để cóthể ngủ ngon, lấy thuốc do cô ấy kê đơn và bắt đầu một mối quan hệ không rõ tênvới Chương Vận.

Vài năm trôi qua, số phận của cô bắt đầu chuyển sang một bước ngoặt mới khi gặplại Giang Hạo Vũ. Tất cả đều do vận mệnh sắp đặt, với lòng hối lỗi, cô muốn giúp anh hoàn thành ước nguyện và có đượchạnh phúc như cô mong muốn.

Đáng tiếc, cô đã thất bại, vì thế cô không cần tiếp tục tồn tại nữa.

Cô sẽ yên lặng ngủ như thế này rồi ngừng thở, không cần biết linh hồn cô sẽ baylên thiên đường hay rơi xuống địa ngục.

Cô sẽ rời xa thế giới này, thế giới đã bị cô làm cho đảo lộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.