Từ trước đến giờ chỉ có anh cho phép người khác , anh chưa từng muốn làm gì mà phải đợi người khác cho phép mình nhưng Mặc Tề Quang lại chẳng thấy tức giận mà ngược lại còn thấy buồn cười , biết cô gái này rõ ràng là sợ nhưng vẫn còn dám mạnh miệng , Mặc Tề Quang thẳng chân bước đi. 
Mạc Vân Hi cảm thấy hối hận thật , mà cô cũng không ngờ là anh sẽ lại thật sự bỏ cô như thế , cả cơ thể bỗng chốc run rẩy , nước mắt ứa ra nhưng cố không phát ra tiếng. 
Bàn tay chạm vào má cô , ngón tay cái gạt đi giọt nước mắt khiến Mạc Vân Hi giật mình ngẩng đầu :"Sợ thì cứ nói ra sự thật , ở trước mặt người khác không nên để lộ ra vẻ yếu đuối nhưng ở trước mặt tôi , em không cần phải giả vờ" 
Thấy Mặc Tề Quang chưa đi , Mạc Vân Hi lộ rõ vẻ vui mừng nhưng lại có phần tức giận :"Mặc Tề Quang , anh quá đáng lắm!!" 
Anh ta dám bước đi thật mạnh chân để cô nghĩ rằng anh đã đi rồi , vốn dĩ là muốn hù dọa cô. 
Dứt lời , cô túm lấy bàn tay anh đang vén tóc cho mình cắn một cái , anh hơi cau mày , khi cô chịu buông ra , Mặc Tề Quang bất lực nhìn dấu răng ở trên cổ tay :"Còn cắn người? Có tin tôi đi thật không?" 
Lần này , Mạc Vân Hi chợt giữ im lặng , một lúc sau cô túm lấy gấu áo anh rồi nhỏ giọng nói :"Đêm nay anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942470/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.