Đêm trước ngày hôm đó.
Mộc Dương nhìn hiện trường hỗn độn , thoắt cái đảo mắt nhìn theo Lăng Hiểu đang chật vật lồm cồm bò dậy lén lút toan bỏ trốn.
Thế nhưng anh chẳng thèm động tay động chân lấy một cái , ung dung đưa mắt nhìn hắn ta đang chớp lấy thời cơ mà chạy.
Mặt mũi Lăng Hiểu bấy giờ nham nhở máu me , nước mắt cũng có. Nhưng rốt cuộc là không thể làm gì người trước mặt chỉ có thể chửi thầm trong bụng một câu "đám người chó chết!"
Khi cánh tay Lăng Hiểu đã chạm vào cửa phòng , Mộc Dương mới lên tiếng :"Nghe nói Lăng tổng đã có vợ rồi?"
Nghe đến chữ "vợ" , cả người Lăng Hiểu bất giác run lên , mặt mũi hắn không còn chỗ nào để tái hơn , dường như rất sợ.
Bước chân hắn ta khựng lại dù cho chỉ còn bước thêm một bước nữa là có thể chạy thoát khỏi đây.
Lăng Hiểu xoay đầu bước về phía Mộc Dương ra sức van xin , anh ta có chết cũng không nghĩ được đời này mình phải làm một chuyện mất mặt như thế.
"Mộc Dương , Mộc Dương tôi xin cậu , xin cậu đừng nói chuyện này cho cô ấy biết. Nếu không đời này tôi coi như kết thúc"
Bàn tay hắn chạm vào gấu quần của Mộc Dương liền bị anh tàn nhẫn đá thật mạnh đi , tưởng chừng như cánh tay đã lìa khỏi người , Lăng Hiểu kêu lên một cách đau đớn.
"Sao lúc làm không nghĩ đến hậu quả? Vậy tôi nói nếu đêm nay cô ấy thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942439/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.