Mạc Vân Hi theo bác hai trở về căn nhà đã gắn bó với cô rất nhiều năm. Lúc trước cô đã từng nghĩ đời này cũng không bao giờ quay lại đây nữa.
Vừa thấy cô vẻ mặt bác gái hớn hở mà chạy ra , bà ôm lấy bắp tay cô xoay vòng vòng sau đó còn nghẹn ngào nói :"Mới ở bên ngoài vài ngày mà cháu đã gầy đi như vậy.."
"Vân Hi à , bác rất xin lỗi con , chắc con cũng đã tha lỗi cho chúng ta nên mới trở về đúng không?"
Mạc Vân Hi cụp mắt nhất thời vẫn chưa tháo gỡ được hiềm khích , chỉ nhẹ cười đáp :"Cháu không để bụng đâu. Dù gì cũng là nợ của ba mẹ , người trả là cháu"
Bác hai cô khịt mũi nhẹ giọng đáp :"Thiệt thòi cho cháu rồi.. Bác nấu rất nhiều món chỉ đợi cháu về thôi đấy , vào nhà ăn đi , trông cháu cứ như nhịn đói mấy ngày rồi ấy.."
Mạc Vân Hi ngồi trước bàn ăn thịnh soạn đầy món mà cô thích , bác cô vẫn còn nhớ cô thích ăn những gì , nhất thời làm cô có chút cảm động , chút bài xích kia đã không còn , giống như quay lại lúc nhỏ háo hức được ăn.
Cô nâng đũa lên mời cả nhà sau đó vui vẻ gắp từng thứ đưa vào miệng , hương vị quen thuộc ngập tràn , vẫn là bác gái nấu ăn vô cùng ngon.
Khi cô phát giác ra rằng trong bữa cơm chỉ có mình cô ăn , hai bác cô chỉ dõi theo và nhìn cô cười đầy trìu mến ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942435/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.