Anh chỉ biết cười trừ cho hành động của cô rồi thôi, anh cũng lên giường nằm xuống, thấy khoảng cách hơi xa, anh liền nhích lại gần cô, cô cảm nhận dưới niệm lúng xuống, liền biết là anh tim cô hồi hộp cứ đập liên tập, cô hít thở thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, thấy cô không có phản ứng gì anh liền lấn tới, tay anh vòng qua eo thon gọn của cô, làm cô giật mình mà cắn môi dưới. Có phải cô dễ dãi quá không, không nói gì mà anh cứ lần tới.
Cô không nói anh càng lấn tới, không chịu được liền lấy tay anh ra rồi xoay người lại, vô tình gương mặt cả hai gần nhau, tim cô đập càng nhanh hơn, cô nhích người ra rồi lên tiếng.
- - Tên lưu manh nhà anh, cái giường rộng như vậy, anh làm gì cứ lấn tôi vậy.
- - Đúng là rộng nhưng nằm một mình thì rất là lạnh nên...
- - Nên anh cứ lấn tới đúng không? Nói cho anh biết anh mà còn lấn nữa, tôi sẽ bỏ về đấy.
- - Được rồi, không lấn nữa, em mau ngủ đi.
Cô liếc anh một cái, sao đó quay lưng lại anh rồi nhắm mắt, anh ủ rũ không ôm được cô, vừa nãy tưởng đâu được ôm cô ngủ, ai ngờ cô lại phản kháng như vậy, anh nằm gác tay lên trán, không ngừng thở dài, cô nghe anh thở dài thì mỉm cười nhưng cũng măc kệ, tên lưu manh như anh dễ dãi quá thế nào cũng bị anh xử, thế là cô phải phản công lại nếu không, không biết xảy ra chuyện gì.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai-sao/896984/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.