Vừa yên vị trong xe, An An ấn mở cửa kính cho gió lùa vào. Cô thích thú đưa tay hứng những cánh hoa sữa nhỏ li ti rụng. Tô Đức vừa cài dây an toàn vừa nói giọng trách móc: 
-Em có những sở thích thật kì lạ. 
An An nheo mắt liếc anh cười tinh nghịch: 
Nếu không thì anh có yêu em không? 
Tô Đức cho xe từ từ rời khỏi con đường có hàng hoa sữa ấy. An An hướng mặt về phía cửa sổ ngắm nhìn dòng người và xe cộ đi lại tấp nập. Cô mỉm cười trước những niềm vui của cuộc sống. Con đường này gần như cô đã thuộc xem nhà này bán cái gì, nhà kia bán ra sao thế mà chẳng bao giờ rời mắt khỏi. 
Giờ tan tầm, đường đông như kiến, xe cộ nối đuôi nhau nhích từng chút một. Khác với vẻ bình thản của An An thì Tô Đức bắt đầu suốt ruột hơn. Anh là người của thời gian nên luôn làm mọi việc nhanh nhất có thể. Thế nên mới ở tuổi 32 mà anh đã là tiến sĩ ngôn ngữ và dịch thuật. Dừng xe trước đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô xiết nhẹ kéo mặt cô quay sang nhìn mình. 
- Liệu có một ngày em buông tay anh không nhỉ? 
An An nhìn Tô Đức cười - mỗi khi cô cười thì mắt cũng như đang reo lên. 
- Anh có thể lựa chọn kéo em lại hoặc cùng buông ra. 
Cô vẫn thế, cứ luôn trả lời khiến cho anh bất an. Cho xe đi tiếp, anh chợt nhớ lại hai năm về trước đã gặp cô ở hội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869559/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.