Ăn xong vì mọi người đều uống rượu chỉ có Cao Phong không uống nên Tô Đức nhờ cậu lấy xe của Trí Duy đưa cô về khách sạn. Cả đoạn đường, cô nhắm mắt vờ ngủ vì không có thói quen nói chuyện với người lạ.
Chắc cậu ta thấy cô mệt nên cũng im lặng mở nhạc bài hát “Love you and love me”. Vô tình nhưng đó là bài hát mà cô hay nghe mỗi khi làm việc. Cô mở mắt xin phép cậu ta mở cửa xe. Cậu ấy cười khá hiền bảo cô cứ tự nhiên. Tựa cằm lên tay đặt lên cửa sổ ngước nhìn hàng cây lá vàng, cô mỉm cười nói như tâm sự:
- Hàng cây ven đường đẹp quá! ở Việt Nam mùa thu có hoa sữa nhưng nó không có màu sắc sặc sỡ như này. Anh có biết đây là cây gì không?
Mắt vẫn không rời mắt khỏi hàng cây đó, sự im lặng vẫn kéo dài mà không nhận được câu trả lời nên cô mới quay lại.
Cậu không biết Tiếng Anh hả? Tôi xin lỗi không để ý nhưng tôi không biết Tiếng Trung.
Như nảy ra sáng kiến mới, cô lấy điện thoại mở phần mềm dịch ra và nói vào ấy sau đó đưa cho cậu ta đọc. Đọc xong cậu ta nhìn cô gật đầu và cười rất tươi. Từ đó hai người họ cứ không hiểu gì lại dùng điện thoại dịch từ Tiếng Anh sang Trung và Trung sang Anh. Cô tự nhủ khen mình đã thông minh đột xuất.
Chẳng biết nói gì nữa nên cô lại quay ra cửa sổ nhìn, chìa tay ra hứng lấy vài cái lá nhỏ. Lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869556/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.