Cậu không ngủ sao?
Cao Phong quay ra, nở nụ cười rạng rỡ mặc dù cả đêm cậu không ngủ:
- Ở bệnh viện như này tôi không ngủ được. Sao cậu ngủ ít thế? Tôi làm cậu thức giấc à?- Anh nhìn cô dò hỏi.
Sợ cậu ta hỏi về chuyện lúc nãy nên cô vờ ngạc nhiên:
- Cậu vào phòng tôi à? Tôi chỉ giật mình dậy khi có tiếng bác sĩ gọi nhau ngoài hành lang thôi.
- Cậu không biết tôi vào phòng cậu thật à? - Cao Phong quay hẳn người sang nhìn. Anh mong chờ một câu trả lời muốn nghe nhưng không có sự công nhận nào.
- Vậy là cậu đã đắp áo cho tôi hả? Tôi để nó ở đầu giường, lát sẽ trả cho cậu.
Cao Phong thở dài, quay ra nhìn xuống tầng một - nơi xe cấp cứu cứ ra vào liên tục.
- Nếu Song Nghi không sao thì tôi sẽ đưa con bé về Việt Nam rồi kiểm tra lại.
- Sao cậu vội về vậy? Hai ngày cuối tuần chắc cậu được nghỉ chứ? - Anh căng thẳng nhìn cô lộ rõ vẻ thất vọng.
- Công việc của tôi khá nhiều nên có thể không có ngày nghỉ? Cậu thấy đấy, cả tuần nay tôi có làm được việc gì đâu, phải làm bù chứ?
- Tôi thấy cậu đâu phải người thiếu tiền để bán sức lao động như vậy- Anh nhíu mày nhìn mong chờ cô sẽ ở lại thêm.
Cô vờ như không thấy, quay mặt nhìn ra xa:
- Từ nhỏ, tôi đã có may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện, chẳng bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869502/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.