Xuống xe ở trung tâm Cát Lâm, Cao Phong lấy điện thoại gọi cho An An nhưng không thấy cô bắt máy. Đứng nhìn đoàn khách du lịch xung quanh để hi vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy mà không thấy. Anh liên tục gọi vào điện thoại cô nhưng càng gọi càng thất vọng. Anh đành vào một khách sạn gần đấy đặt phòng, đợi đến nửa đêm vẫn không thấy An An gọi lại nên đi ngủ chờ trời sáng. 
***** 
An An, dậy đi. Sao giờ này con còn ngủ thế? - Mẹ đi vào phòng kéo hết rèm cửa ra. 
Cô nheo mắt khi nắng chiếu thẳng vào mặt. Lười biếng úp mặt xuống gối ngủ tiếp nhưng không được yên với mẹ. Mẹ đã dựng người cô dậy và đặt cái khăn mặt lạnh buốt lên mặt cô. An An đau khổ nói: 
- Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với con như con ghẻ thế? Tha cho con một ngày đi mà. - Cô ngái ngủ vờ ăn vạ kéo khăn khỏi mặt 
- Có dậy ngay không hay là để mẹ tìm gậy đánh cho ra khỏi giường đây - Mẹ cô đứng cạnh giường nhìn con gái. 
- Con dậy rồi mà. Con xin hứa từ mai sẽ dậy sớm. 
Mắt nhắm mắt mở, cô bò xuống khỏi giường, đầu va vào thành đau điếng. Ngước đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn mẹ nhưng mà mẹ chẳng nhân nhượng. 
- Nhanh tay nhanh chân lên, con tự làm tự chịu còn nhìn mẹ làm gì? Mẹ cho con 15 phút nữa phải ra được khỏi phòng đấy - Mẹ cô ra khỏi cửa mà giọng vẫn vang lên trong đầu cô. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869500/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.