An An rất sợ ăn tối kiểu như hôm qua nên dặn mẹ trước khi gọi:
- Mẹ à, chúng ta ăn tiết kiệm thôi nhé! Hôm qua mẹ gọi nhiều quá!
Mẹ cô gật đầu đồng ý vậy mà số lượng thức ăn chẳng giảm đi tý nào. Số lượng trong mỗi phần ít đi nhưng số món lại tăng lên. Chỉ cần nhìn thôi mà cô đã thấy no rồi.
- Hai đứa ăn nhiều vào. Gầy nên cứ ăn thoải mái đi.
Nói rồi mẹ bắt đầu gắp vào bát cho cô và Cao Phong.
- Cháu cám ơn bác ạ, bác cứ để cháu tự nhiên ạ. Cháu mời hai bác ăn tối ạ.
An An chẳng nói gì ngồi ăn một mạch rồi lấy tay che bát.
- Con không ăn nữa đâu mẹ ơi, bụng con tăng mấy phân rồi vì mẹ cứ bắt con ăn nhiều đấy.
- Bác để con ăn cho ạ, An An ăn no quá dạ dày sẽ lại đau ạ.
Ba mẹ nhìn nhau ngạc nhiên.
- Mấy lần đến Bắc Kinh con đói quá đau bụng nên có nói cho mọi người biết ạ. Bạn con ở Bắc Kinh ai cũng biết chuyện này. - Quay sang Cao Phong, cô nháy mắt.
- Dạ vâng ạ, bọn cháu đều kiêng cho cô ấy ạ.
Ba mẹ không nhìn nữa mà lại tiếp tục ép Cao Phong ăn.
Vậy mà đứng lên ra khỏi nhà hàng mà cô muốn tống đồ ăn ra ngoài vì quá no. Vừa đi cô vừa ôm cái bụng mình.
- Hai đứa về nghỉ đi, ba mẹ đi dạo đã nhé!
Mẹ lại khoác tay ba đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869498/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.