Xuống sân bay, An An lấy hành lí. Lần này phải mang cả bản thảo và máy tính sang làm việc nên khá nhiều đồ. Trí Duy từ cửa chạy lại:
- Chị đưa em cầm cho, sao lại nhiều đồ vậy ạ?
Đưa đồ cho Trí Duy, cô ngó ra sau mà không thấy người nữa đâu nên hơi thất vọng.
- Chị phải mang theo việc của mình nữa. Cao Phong đâu rồi?
- Anh ngồi ngoài xe đợi, vừa nãy có điện thoại nên đang nghe, đi thôi chị.
Cao Phong đứng dựa người vào xe, thấy hai người đi ra thì mở cốp xe cất hành lí:
- Cậu đi đường có mệt không?
- Tôi di chuyển quen rồi mà. Ngồi lâu hơi bị mỏi chân thôi.
Như một thói quen, anh lại mở cửa và đứng chắn thành xe đến khi cô ngồi yên vị mới vào ghế ngồi còn cô từ lâu đã biết để ý hơn không làm tay anh đau nữa. Xe lăn bánh, cô vỗ vai Trí Duy:
- Cho chị về khách sạn cũ nhé! chị đặt phòng xong rồi.
Trời đã khuya, dòng xe đi lại cũng thưa thớt dần. Cô dựa đầu vào thành ghế mệt mỏi.
- Công việc của chị dạo này cũng bận thế à?
Mắt nhắm lại để nghỉ ngơi, nghe tiếng Trí Duy hỏi, cô gật đầu xác nhận:
- Ừ, nên để sang được đây chị đã phải đau đầu lắm đấy. Xong việc nhớ đãi chị ăn một bữa no là được.
- Không thành vấn đề đâu, chị uống rượu mới tốn chứ ăn thì chẳng đáng bao nhiêu.
- Mai nếu mệt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869487/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.