Nói rồi anh thả tay cô ra đứng lên nhìn xuống thành phố.
Cô đã biết điều đó từ lâu rồi nhưng không muốn chấp nhận thôi. Đâu cần anh phải nhấn mạnh như vậy. Cô lảng tránh:
- Tôi còn nhiều việc lắm, cậu đi ngủ đi cho tôi làm. Chắc tôi không ngủ đâu nên cậu nằm giường mà ngủ.
Anh quay ra nhìn cô, ánh mắt có chút buồn. Cô lẳng tránh ánh mắt ấy nên đeo kính tiếp tục làm. Còn anh đi về ghế ngồi đọc kịch bản mà không đi ngủ như lời cô nói.
Dù đã cố gắng tập trung làm việc nhưng câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu cô. Nghe tiếng bước chân anh lại gần, tim cô đập loạn xạ, chữ trước mặt nhảy múa tung tăng.
- Có chuyện gì cậu cứ ngồi ở bàn nói là được.
- Tôi hỏi từ nãy giờ mà cậu có nghe thấy đâu.
Cô quay mặt ra cau có:
- Thật cậu hỏi tôi không? Sao tôi không nghe thấy? Chắc là cậu nói nhỏ quá rồi.
- Cậu sợ tôi làm gì cậu sao?
Cô bối rối, mắt vẫn nhìn vào máy tính trả lời.
- Không, hỏi gì hỏi đi vì tôi cần tập trung làm xong trước 8h sáng đây.
- Vậy là ngồi cạnh tôi khiến cậu mất tập trung?
- Thôi không tranh luận nữa, cậu cứ ra ghế ngồi đi cho tôi làm việc. Mà tốt hơn thì cậu nên ngủ đi.
Anh cúi xuống nói khẽ vào tai cô:
- Cậu đang run thì phải, mặt cậu đỏ lên rồi kìa.
Nói xong, anh ung dung quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869475/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.