Ngồi một lúc, cô bắt đầu cảm thấy mỏi người nên ngồi duỗi chân rồi gỡ tay anh ra nhưng lại bị kéo dựa hẳn vào lòng. Cô kiếm cớ thuyết phục.
- Tôi muốn đi ngủ, hai mắt buồn ngủ quá rồi.
- Ngủ đi, tôi ôm cho cậu ngủ, nào quay lại đây đi.
Cô cứng họng ngồi im không nhúc nhích, lắc đầu:
- Thôi hết buồn ngủ rồi. Vậy nói chuyện một lát nữa thôi nhé!
Anh cười, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai:
- Muốn làm gì sao mà cứ đòi đi ngủ suốt thế?
Cô tự ái quay lại đã bị anh hôn vội lên môi. Ngơ người vì bị lợi dụng, cô ấm ức nắm tay anh bóp mạnh khiến anh kêu oai oái. Cô cười xoa xoa tay, kiếm chuyện khác.
- Tay cậu đẹp thế này làm bác sĩ sẽ rất hợp đấy.
- Tôi đâu có giỏi như cậu mà làm bác sĩ.
Anh xoay tay lại nắm lấy tay cô.
- Tôi may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện nhưng chẳng có tuổi thơ gì đâu. Nếu cậu bị đào tạo như tôi thì cũng sẽ thành thiên tài thôi.
Thấy giọng cô trầm buồn nên anh không muốn nói tiếp chủ đề ấy nữa. Đặt cằm vào vai cô, anh hôn nhẹ.
- Cậu sử dụng rất nhiều nước hoa nhưng mùi nào cũng khá dễ chịu đấy. Có lẽ tôi đã nhớ hết rồi nên bây giờ chỉ cần nơi nào có cậu xuất hiện là tôi sẽ biết ngay.
Hơi nhột nên cô quay lại đẩy đầu anh ngồi thẳng lên.
- Tôi là người sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869464/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.