Cô khoác tay anh đi dọc phố, thỉnh thoảng rẽ dọc rẽ ngang khi thấy cửa hàng bán đồ lưu niệm, có lúc lại rẽ vào quán vỉa hè cầm cái bánh ung dung đi quên cả trả tiền khiến anh phải giải quyết hậu quả là xin lỗi trả tiền rồi chạy theo.
- Sao cậu không ăn? Thử không, ngon lắm đấy.
Cô chìa xiên bánh trước mặt anh nhưng chẳng được đáp lại nên thôi lại ăn một mình.
Anh xoa đầu cô cười khiến cô nhăn mặt lại không đồng ý. Dừng lại trước cửa hàng thuốc, anh nhìn cô chăm chú.
- Tôi không có nhu cầu mua thuốc gì đâu?
- Thuốc uống chống say tàu thì sao?
- Không cần đâu, hôm nay người khỏe chắc không say nữa.
Cô mỉm cười kéo anh rẽ vào khách sạn.
- Hôm nay cậu khác lắm An An ạ.
Nghe anh hỏi, cô thoáng giật mình:
- Sao cậu lại hỏi vậy?
- Không có gì nhưng cảm ơn cậu vì buổi sáng hôm nay, tôi rất vui, thực sự rất vui.
- Cậu vui là được rồi.
Mở cửa phòng đi vào, cô thả úp mình lên giường nghỉ ngơi một lát. Anh lấy nước mang lại giường cho cô uống rồi dặn:
- Còn gần 2h nữa mới đến giờ tàu chạy nên cậu nghỉ đi một lát. Tôi về phòng dọn đồ.
Cô không ngồi dậy chỉ giơ tay lấy nước. Thấy cô vẫn nằm im không nhúc nhích nên anh ngồi xuống tháo giầy ra khỏi chân cô.
- Không cần đâu, tôi nằm một lát cho đỡ mỏi sẽ dậy mà. Cậu về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869462/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.