Rời khỏi văn phòng khoa sau khi đã hỏi về tình hình của cả nhóm, An An đi chầm chậm ngắm nhìn xung quanh trường. Không biết đến bao giờ cô mới trở lại đây nữa. Ngôi trường này đã trở nên thân quen hơn bao giờ hết trong tâm trí cô. Nắng hắt lên đầu, rớt xuống bờ vai trần trong suốt. Nhìn thấy hàng ghế đặt hai bên bờ sông, cô lặng lẽ đến ngồi xuống nghỉ chân. Thời tiết ở đây thật lạ, dù trời mùa hè nhưng lại khá dễ chịu. Mùi sông nước theo gió hắt lên, cây lá rung rinh trong gió nhẹ. Thỉnh thoảng những chiếc lá già chòng chành rơi xuống, bay chao đảo trước khi hạ cánh xuống nước. " Tôi thấy cậu rồi, quay lại đi". Giật mình quay lại nhưng không thấy người phát ra giọng nói ấy, cô khẽ mỉm cười về sự ảo tưởng của mình. Chợt nhớ lần trước cô cũng lạc ở đây để anh phải đi tìm. Lần nào cũng vậy, cứ lạc ở Bắc Kinh là anh đều tìm ra cô. Những tháng ngày ấy sắp kết thúc rồi, liệu sau này có còn cơ hội để gặp lại nhau. Cô xua đi ý nghĩ ấy, cô không được phép gặp lại anh. Khi đã trở thành người của công chúng rồi thì anh không nên có mối quan hệ nào với cô cả.
Mải vẩn vơ suy nghĩ, Cao Phong lại gần ngồi cạnh lúc nào mà cô cũng không biết.
- Sao cậu lại ngồi ở đây?
Cô giật mình nhìn lại xem có phải mình lại hoang tưởng không, khi thấy anh bằng xương bằng thịt ngồi ngay cạnh thì cô mỉm cười.
- Cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869456/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.