Cô im lặng không biết nói gì nữa. Đã gần hai năm rồi, Cao Phong vẫn kiên trì chờ cô trả lời. Có những lúc đã ấn trả lời nhưng lại không dám gửi. Cô đã rất cố gắng quên anh nhưng không quên nổi, vẫn nhớ đến anh trong cả giấc ngủ.
- Em nhớ anh ấy, thực sự rất nhớ anh ạ. Những lần em trốn mẹ đi Bắc Kinh cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn anh ấy. Có lẽ anh ấy còn cảm nhận được sự có mặt của em nên đưa mắt tìm kiếm. Em thật hèn nhát và rắc rối phải không anh?
Gia Cường ôm em vỗ về:
- Không sao rồi mà, cậu ấy đã qua giai đoạn khó khăn nhất rồi. Em đừng lo gì nữa cũng đừng âm thầm theo dõi nữa sẽ chỉ làm em đau lòng hơn mà thôi. Chị dâu em nói đúng đấy, cố gắng lên. Em đi Pháp có cuộc sống mới thì sẽ quên thôi.
Chị dâu nhìn cô mắt cũng đỏ hoe nên đi về phòng.
- Tháng sau đi Hàng Châu với anh nhé! Bên ấy họp tổng kết doanh số. Tiện anh đưa em đi chơi và chào mọi người trước khi đi Pháp luôn.
Cô gật đầu nhưng vẫn ôm lấy anh.
*****
Tối hôm ấy, mẹ bỏ bữa, không khí gia đình trở nên nặng nề hơn. Sau bữa tối, ông nội ngồi nói chuyện với ba và anh trai cô:
- Cả nhà con biết chuyện của nó sao không ai nói cho ông biết là sao?
Ba cô giải thích:
- Nó đã chia tay cậu ta lâu rồi ba. Con không biết là cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869426/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.