Bất lực trước hành động của Dương Dương, cô lôi trong túi áo tai ra tai nghe và điện thoại, đưa vội lên tai và yên phận một chỗ.
Anh nhìn cử chỉ thoáng chút cáu kỉnh của cô, cười vu vơ rồi lại gây sự rút một bên tai nghe và nghe thử.
3s sau khi nghe, mặt anh tái mét đi, giật mình nhìn cô với đôi mắt tròn xoe.
- Cô nghe cái thứ gì đây?
Cô mặc kệ thái độ của anh, gương mặt xinh đẹp quay đi miệng lí nhí:
- Instrumental music!
Không thể tin vào mắt mình, một cô gái đang ở tuổi xinh đẹp tươi trẻ yêu đời mà lại sống nhạt nhẽo thế này sao? Liếc liếc cô, anh lén lôi điện thoại của mình ra mở sẵn một
bài hát mà anh vẫn hay nghe và cô không để ý cũng là lúc anh rút gốc cắm, cắm vào điện thoại mình. Nhạc bắt đầu nổi lên..
Lạc An đang đắm chìm trong từng nốt nhạc piano êm đềm, đột nhiên thình thình thình bắn lên trong tai mình. Cô quát lên:
- ANH ĐIÊN À?! MỞ CÁI QUÁI GÌ THẾ?!?!
Vừa dứt lời mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, Lạc An ngẩn người ra thu người lại miễn cưỡng im lặng. Lại cái tiếng cười trêu gẹo đằng sau, nghĩ bụng nhất định đến nơi cô không tha cho tên Hạo Nhiên kia.
- Cô muốn nghe nhạc thì mở đúng nhạc mà nghe chứ! Nghe thứ kia…! – Dương Dương cong cái mỏ lên.
- Đồ điên! Tôi nghe gì kệ tôi việc anh đâu!!! – Lạc An mắng anh, giọng hơi chìm xuống vì cô không muốn bị chú ý. Định đưa tay giật nốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-khong-yeu-anh/86893/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.