Cả lớp như nín thở, trưởng hợp này không phải chỉ xảy ra một hay hai lần. Để dìm nhau xuống thì chẳng có gì là không thể xảy ra cả.
- Vào hôm đầu tiên của chuyến đi, có một bạn đã ra ngoài vào ban đêm mà đã quá giờ cấm và trở về vào 7 giờ sáng đặc biệt ở đây là có người nhìn thấy học sinh đó đi cùng một người đàn ông lạ mặt! Có lẽ giờ đã biết đây là lỗi của bạn nào chưa? Cô Sam nói, hướng mắt về cuối lớp. – Lạc An?
Lạc An ngước mắt nhìn cô, nghĩ lại làm gì có dai thoại nào về việc cô ra ngoài vào ban đêm đâu cơ chứ?
Chợt mắt đảo liên hồi, ngày hôm đó chẳng phải là khi Dương Dương về và nằm trên giường của cô nên cô mới phải giả vờ ra ngoài sao? Không phải sao? Trời ơi, lời nói dối tai hại này phải làm sao đây mà cô làm gì có bà cô nào sống bên Nhật đâu? Mà còn bức hình nào nữa? Đúng là điên rồi!
Chợt Mi Lan lên tiếng:
- Thưa cô! Lạc An ra ngoài là do có người thân ở bên Nhật gọi qua và muộn quá nên đành ngủ lại và vội nên không báo lại với cô ạ!
- Vậy còn bức hình thì giải thích sao chứ?!! – Một vài tiếng nói xì xào ở xung quanh.
- Vậy làm sao chứng minh đó là tôi trong khi sự thật chưa bao giờ có chi tiết đó? – Lạc An đứng dậy.
- Sao nói được rằng cậu chỉ qua nhà người thân chứ không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-khong-yeu-anh/1954764/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.