Chớp mắt liên tục, đẩy anh ra. Chẳng hiểu sao cái cảm giác nóng trong người này lại xảy ra với một cô gái đoan trang thục nữ trong sáng như cô cơ chứ. Từ khi biết và ở cạnh anh, cho đến giờ hay bất kỳ lúc nào cũng làm trái tim cô đập rộn ràng.Dương Dương lại ngã bịch một cái khi sắp lên được đến tầng mây thứ 9. Anh cũng cô gắng nhịn hết cỡ để xem cô làm gì tiếp, anh cũng khác cô là mấy đâu. Cho dù động chạm thể xác hay chỉ một lời nói quan tâm từ cô, đủ để anh suy nghĩ hay đỏ mặt mất mấy hôm rồi.
Lạc An xếp xếp chiếc vali xuống đất giết thời gian và đồng thời cũng là để vơi đi cái cảm giác xấu hổ đang dâng trào kia.
Anh bước từ phòng tắm ra nhìn cô ngồi trên giường.
- Làm gì mà thu lu một đống thế kia?! Rảnh quá à?! – Lại buông lời trêu ghẹo.
- Ờ đấy!! Rảnh đấy!! Xong rồi thì té ngay đi cho tôi nhờ!! – Cô không quay lại nhìn anh, tay khoát khoát.
- Rảnh thì sang đây gấp đồ với tôi!! Đồ tôi còn nhiều lắm!! Lại có việc cho cô vận động giảm cân! – Dương Dương hai tay lên nâng mặt làm biểu cảm đáng yêu, đã thế mắt còn chớp chớp.
Cô cười trong lòng, sắp bật ra thành tiếng nhưng vẫn cố nén lại.
- Tại sao tôi phải giúp anh?
- Không lẽ cô nỡ để một người không biết xếp đồ tự xếp đồ sao? Cô không lẽ đã thay đổi thật rồi….còn đâu người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-khong-yeu-anh/1954742/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.