Chương trước
Chương sau
Kể từ sau đêm hôm đó, cô bé cắt đứt tất cả quá khứ và liên hệ, cô bé nhận cô Dương – bà chủ cùng với chú Giang làm bố mẹ, lại lấy quan hệ chuyển sổ hộ khẩu của mình lên trên sổ hộ khẩu của cô Dương, sửa lại tên mới, thân phận mới.
Ngày thứ ba cô bé đặt vé máy bay về nhà ở thành phố S, lúc ban đêm cô bé đến cửa viện phúc lợi, đây… hẳn là lần cuối cùng cô đến đây đi!
“Bà nội Lý, các bạn nhỏ, Tiểu Phong đã về rồi!”
Sau đó bọn trẻ đều từ trong phòng chạy ra vây quanh cô bé, mồm năm miệng mười mà nói: “Chị, chị đi đâu mà để bà nội Lý không tìm thấy rất sốt ruột đấy!”
“Chị Phong, chúng em nhớ chị.”

Cô bé kéo một cô bé nhỏ vào trong lồng ngực nói với các bé: “Hai ngày trước chị có một số việc, chưa kịp chào hỏi các em, các em sẽ không trách chị chứ!!”
“Sẽ không…”
“Được rồi! Các em ngoan ngoãn, mang mấy thứ này vào trước được không, chị có lời muốn nói với… Phong của các em” Nói đến đây cô bé dừng lại, nhìn thoáng qua Sở Phong ở phía sau bọn họ, cô bé nhịn cảm xúc xuống, tiếp tục nói: “Chị có chuyện muốn nói với anh Phong của các em, các em đi vào trước có được không?”
“Được ạ!” “Được ạ!” “Được ạ!”
“Thật ngoan, đi đi!”
Sau khi bọn trẻ vào nhà, cô bé nói với Sở Phong: “Chúng ta… Nói chuyện đi!”
Sở Phong trả lời “Được.”
Đi vào nhìn, cô bé lại phát hiện thiếu niên tiều tụy đi rất nhiều, có quầng thâm mắt, cả người thoạt nhìn không giống như ánh mặt trời ấm áp… như trước đây.
Qua một lúc lâu, thiếu niên đi vào chậm rãi mở miệng: “Tiểu Phong.”
Cô bé lùi về phía sau một bước, kéo khoảng cách của hai người ra: “Anh đừng gọi tôi như vậy.” Cô bé nhìn đôi mắt anh tiếp tục nói: “Gọi tôi là Trần Phong!”
“Tiểu Phong.”
“Tôi nói đừng gọi tôi như vậy!” Cô bé gào lên, âm thanh quá lớn khiến cho đám trẻ trong phòng muốn chạy ra xem, bà nội Lý đột nhiên xuất hiện nói không có việc gì rồi lôi lại về phòng.
Nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, cô bé nhìn anh đau lòng nói: “Anh không có tư cách, anh rõ ràng biết tôi là ai, anh rõ ràng biết mẹ kế của anh là mẹ của tôi, anh rõ ràng biết tôi không chấp nhận được, tôi nói cho anh sao anh lại có thể yên tâm thoải mái để tôi gọi anh là anh cơ chứ, a!”
Trần Phong nói thẳng không cố kỵ, lần này trở về còn không phải là vì nhất đao lưỡng đoạn tất cả hay sao?
Thiếu niên tiến lên muốn kéo tay cô bé bị cô tránh né, cô bé dùng tay áo lau khô nước mắt: “Anh biết không? Tôi vốn nghĩ rằng anh là ánh sáng thời gian, là anh từng bước từng bước một kéo tôi ra khỏi bóng tối anh biết không? Tới cuối cùng người đẩy tôi quay lại vẫn là anh như cũ!” Cô bé che tay trước ngực: “Chỗ này… đau biết bao nhiêu anh có biết không? Anh không biết!
Một năm này tôi giống như một kẻ ngốc vậy mỗi ngày gọi anh là “anh”, “anh”, buồn cười không? Anh cảm thấy tự hào không? Anh có thể trở về nói cho bọn họ nói rằng anh gặp được tôi, coi tôi là kẻ ngốc làm tôi gọi anh từng tiếng từng tiếng “anh” một.
Tôi nói cho anh biết, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Dứt lời cô bé xoay người, đi tới cửa cô bé dừng lại, cũng không quay đầu lại nói với thiếu niên đứng tại chỗ: “Nơi này sau này tôi sẽ không đến nữa, hôm nay qua đi chúng ta ai cũng không nhớ ai, tự mình khoẻ mạnh.”
Nói xong cô bé cất bước rời đi, lúc này bà nội Lý ở trong phòng đi ra gọi cô bé lại: “Tiểu Phong.”
Cô bé dừng lại một lần nữa, mỉm cười xoay người, cúi người một cái thật sâu, nói với bà nội Lý: “Bà, thật xin lỗi.” Sau đó mưa to tầm tã, cô bé nói với thiếu niên cùng cô đứng trong mưa: “Anh Phong, anh nhìn xem lần đầu chúng ta gặp gỡ cũng là khi mưa, hiện tại chia lìa cũng ở trong mưa, như vậy cũng tốt, khiến cho cơn mưa xoá hết đi quá khứ của chúng ta, anh Phong, tạm biệt!”
Ngày đó cô bé đi rồi, rời khỏi thế giới của thiếu niên, thiếu niên đứng trong mưa một đêm, tựa như cô nói khiến cho mưa xoá hết đi tất cả quá khứ, nhưng cho đến khi mưa đã tạnh, thiếu niên cũng không thể quên được cô, ngược lại càng nhớ thêm đến mức khắc sâu.
Một tuần sau, cô bé trở về vườn trường, một năm cô bé học xong chương trình học của Đại học, thậm chí đi ra nước ngoài đào tạo sâu, nhưng cô bé từ bỏ cơ hội này, cô chỉ muốn làm bạn bên người bố mẹ thật tốt.
Ban đêm cô bé thường xuyên mơ thấy người thiếu niên kia, cô bé biết chính mình không quên được anh, nhưng vậy thì có ích gì đâu! Vốn dĩ là người ở hai thế giới, sao có thể ở bên nhau.
Cô bé đã khóc trong đêm, hừng đông tỉnh lại bên gối đều ướt tất cả, sẹo ở cổ tay cô bé vẫn luôn không khỏi, chi bằng nên nói cô bé không muốn nó khỏi, lưu cho mình một sự cảnh cáo.
Cô bé biết bất luận mình sửa tên bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu thân phận, Trần Tĩnh muốn tìm cô dễ như trở bàn tay, đã hơn một năm an ổn sinh hoạt, làm cô bé hãm sâu ở trong đó, nhưng ba năm nói trước đó cũng đã sắp đến rồi!
Cô bé rất quý trọng những ngày tháng cuối cùng, cô bé mang bố mẹ đi xem cực quang, đi lướt tuyết, đi xem danh lam thắng cảnh, đi qua nông thôn để cảm nhận cuộc sống ở nông thôn.
Nửa năm này cô bé trải qua rất vui vẻ, cô quên mất những bóng tối đã từng trải qua, mấy ngày nay cô bé cũng không phải đi ra khỏi bóng tối lần nữa, mà là cô giỏi ngụy trang.
Thật ra bố mẹ cô vẫn luôn biết cô khổ sở, chỉ là chưa từng mở miệng nói ra mà thôi, ít nhất bọn họ còn có thể làm cho cô bé lộ ra mỉm cười lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.